Ặc, rốt cuộc lão bán than mồm rộng đó đặt điều gì về mình thế này, có mỗi một lần, thế mà cũng nói lão tử phong lưu đào hoa gì chứ, tới giờ mới chỉ một lần suýt biết vị nữ nhân thôi, oan quá mức, Tả Thiếu Dương thấy mình phải đính chính thanh danh của mình một chút, lớn giọng nói đầy hào khí:
- Binh sĩ các vị đánh trận là vì an uy của bách tính, ta chỉ góp chút sức mọn thôi, không đáng gì. Không biết bây giờ có cần giúp không, ví như cứu chữa thương binh.
- Cứu chữa thương binh thì lúc nào cũng cần, chỉ là hiện giờ bên ngoài đang kịch chiến, không thể ra được, khoảng đất trống thành lâu phía trước và dưới tường thành bên trái có bố trí chỗ cứu thương tạm thời...
Lưu hỏa trưởng chỉ hướng cho bọn họ:
- Tất cả y quan theo quân đều đang đợi ở đó cùng với mấy trăm dân tráng tình nguyện, tiểu lang trung, cậu tới đó đi, đánh trận xong sẽ cần đấy.
Nghe vị Lưu hỏa trưởng này nói cười thoải mái, chẳng hề có chút căng thẳng nào, Tả Thiếu Dương lờ mờ đoán ra được:
- Đây là cái bẫy phải không, nói thế quân địch bị chúng ta dụ tới rồi?
Lưu hỏa trưởng có chút ngạc nhiên:
- Không ngờ tiểu lang trung cậu cũng hiểu chuyện nhà binh, đúng thế, đây gọi là dụ rắn rời hàng, bề ngoài chúng ta đi đánh huyện Song Hòe, thực chất là để dụ địch, quân địch biết tin thế nào cũng thừa cơ đánh úp thành. Quân ta đã mai phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376038/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.