Tả Thiếu Dương chậm rãi nói:
- Ta tối đa chỉ đổi được cho thẩm 9 đấu gạo thôi.
- Chín đấu?
Triệu Tam Nương cuống lên, nhoài người tới nắm tay Tả Thiếu Dương:
- Chín đấu đổi lấy toàn bộ nhà đất của ta sao, đại lang, cậu thương cho mẹ con ta.
- Có thể mời tam thẩm nghe ta nói hết đã được không?
Tả Thiếu Dương cười khổ, khéo léo gỡ tay nàng ra, nãy giờ tiểu huynh đệ của y vẫn còn rất bức xúc, không chịu nổi khiêu khích, y không muốn phạm sai lầm nữa, quá nguy hiểm, đây là chuyện nếu bị phát hiện thì thả bè trôi sông là cái chắc:
- Ta đổi chín đấu gạo này lấy hiệu thuốc nhà ta cùng với hiệu tạp hóa đối diện.
- Hả, chỉ có thế, không gồm cái khác?
- Đúng.
Triệu Tam Nương không tin:
- Cậu không cần trạch viện này, ruộng đất nhà ta và cửa hiệu khác?
Tả Thiếu Dương gật đầu nói chắc nịch:
- Không cần.
- Đổi 9 đấu gạo.
- Đúng.
Chín đấu gạo với giá 15 lượng là 135 lượng, mà hiệu thuốc với tiệm tạp hóa kia, mà hai hiệu kia lúc bình thường chỉ có giá 30 lượng, tức là chưa bằng số lẻ.
Triệu Tam Nương lắp bắp:
- Đại lang, cậu... Cậu đùa với tam thẩm sao?
- Ta nói thật đấy.
- Nhưng, nhưng vừa nãy ta đem toàn bộ ruộng đất ra mà chỉ cần năm đấu, cậu lại không có phản ứng gì, mặt còn vô cùng đáng sợ...
Tả Thiếu Dương nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376013/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.