Phàn Đội Chính thấy mặt Tả Thiếu Dương tái dại thì vỗ vai an ủi:
- Lần trước quân địch công thành, lang trung khắp thành vậy mà chỉ có ngươi dẫn hai nha đầu lên thành cứu trợ, ta đã bẩm báo lên trên, đoàn chính rất cảm động, nói sự tích thế này phải biểu dương, có điều thời gian qua nhiều chuyện nên chưa có.
Cả chuyện Miêu muội nữa, không xin được thưởng cho muội ấy, ta cũng áy náy lắm, cho nên đem tin này báo cho ngươi hay. Nếu nhà ngươi còn lương thực dư thì bán lại cho ta, cũng là cho huynh trong đội ra, sau này có bị tra ra lương thực dư thì ta đứng ra làm chứng là ngươi bán cho đội ta rồi. Yên tâm, Lão Phàn này là người sòng phẳng, có thể mua lại lương thực của ngươi với giá khi đại quân vào thành, một quan tiền một đấu. Thế nào?
Tả Thiếu Dương lúc này đầu óc bùng nhùng, chỉ lo bị quan binh lùng ra lương thực thì sao, chắc chắn không thoát được chuyện cả nhà bị bêu đầu giữa chợ rồi, vậy phải bán đi? Nếu trong nhà y có dư vài ba đấu thì bán cũng chẳng hề gì, cơ mà tới mấy trăm đấu lương thực, người ta nghe ngóng một chút biết ngay nhà mình trước kia nghèo tới rớt, lương thực giá cao như vậy, đâu ra mà nhiều như thế? Chẳng may bị nghi ngờ là gian tế phản quân, tích trữ lương thực âm mưu bất chính là rồi đời... Lúc chẳng bọn họ cần tra rõ cho phiền, chém một đao, vừa trừ hậu họa lại trưng thu được đống lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376005/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.