Không thích kiểu xưng hô này, huống hồ Tả Thiếu Dương không thấy mình xứng đáng, xua tay:
- Đừng gọi ta là ân công, huynh nhiều tuổi hơn ta, cứ gọi ta là tiểu lang trung, hay đại lang như mọi người là được.
- Vâng vâng.
Phó Đại Công cẩn thận trình bày:
- Thiếu gia, tổng cộng có sáu mươi thớt lụa, năm mươi đống bông tơ, hai mươi mấy tấm da ngựa, da dê và mười mấy tâm da thỏ, cáo, điêu, đều mới hết. Ngoài ra còn có bốn chục bộ quần áo nam nữ đã hoàn thiện, có vài bộ do đích thân ta chọn, ta làm nghề này lâu năm, có chút kinh nghiệm, dựa vào vóc dáng của lệnh tôn, lệnh từ cùng thiếu gia và nha hoàn của người chọn ra đấy.
Tả Thiếu Dương chưa yên tâm hỏi:
- Hai cái xe lớn như thế này, một mình ông kéo tới à?
- Sao kéo được ạ, là ta sai hai hỏa kế tâm phúc kéo tới đầu ngõ, sau đó đuổi chúng đi rồi mới tự mình kéo xe tới đây, cho nên không ai biết đâu ạ.
- Được.
Tả Thiếu Dương vào nhà, lấy túi bột mì đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho ông ta:
- Đây là năm đấu bột mì đen như ta đã hứa.
Phó Đại Công run run mở túi ra, cho tay vào nhón một chút bỏ vào mồm, đúng là bột mì, dù là loại kém nhất, nhà ông ta không ăn loại này, nhưng bây giờ còn quý hơn cả vàng, già trẻ trong nhà được cứu rồi, nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375982/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.