Cù lão thái gia, Long thẩm, Lương thị, Miêu mẫu không ở yên trong nhà, đều ra đầu ngõ ngong ngóng đợi bọn họ, chỉ để lại Cù phu nhân ở lại trông Cù lão thái gia. Cứ mỗi lần tiếng hò reo chém giết bùng lên là lo thon thót, chỉ sợ phản quân đánh vào thành, cứ có ai chạy qua là lại hỏi tình hình, biết tin lửa ở phía ngõ Hạng Tử thấy đám Tả Thiếu Dương về thì càng đứng ngồi không yên, đến khi thấy ba người bọn họ lếch thếch đi về, hơn nữa ai cũng dính máu đền hoảng lên, chạy tới nhìn ngang ngó dọc vừa khóc vừa hỏi, lại được phen náo loạn.
Tả Thiếu Dương vào nhà đem chuyện kể vắn tắt một lượt, nói máu trên người đều là của quân địch mới trấn an được bốn phụ nhân.
Lương thị vẫn còn rơm rớm nước mắt:
– Địch rút lui rồi thì tốt, nếu không chúng đánh vào thành thì …
– Đúng vậy, đao kiếm không có mắt, dù phản quân có là quân nhân nghĩa thì thời nào binh sĩ cũng đáng sợ hết …
Cù lão thái thái cứ nắm chặt lấy tay Bạch Chỉ Hàn, trách móc:
– Cháu thật là, thân nữ nhi chạy tới chốn nguy hiểm như thế làm gì, chẳng may có làm sao thì ngoại bà sống sao được.
Mọi người đi vào Quý Chi Đường, Tả Quý cũng ngồi đó, không như mấy phụ nhân ra đường ngóng đợi, nhưng nhìn cốc trà đầy nguyên cho thấy ông cũng chẳng thản nhiên như bề ngoài.
– Cháu thấy phản quân chẳng phải hạng nhân nghĩa gì đâu.
Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375946/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.