Khó mà miêu tả được cảm giác Tả Thiếu Dương khi biết được “mình” trước kia và Tiểu Muội vốn không hề có chuyện gì, có lẽ câu con cá trượt mất là con cá to có thể miêu tả phần nào tâm trạng hụt hẫng của y.
Cười nhạo bản thân một tiếng, ước chừng thời gian này thuốc đã sắc xong, Tả Thiếu Dương xách thùng nước đi về, vừa mới đi lên con dốc ở bến sông ra đường lớn thì nghe có người gọi mình:
– Tả công tử, có phải là Tả công tử của Quý Chi Đường không? Đúng là cậu rồi … gặp cậu thật là may.
Tả Thiếu Dương quay lại, nhìn thấy vị Giả tài chủ béo tốt của Mai thôn, vẫn là áo bào cổ tròn màu xanh, cái mũ lông đất tiền che cả tai vô cùng ấm áp, song lúc này đây trông bộ dạng ông ta phờ phạc trật vật không khác mấy người chạy nạn, vội đi nhanh tới:
– Giả lão gia, nghe Bội Lan nói ông chạy nạn rồi cơ mà, sao …
– Ài, chạy đâu được nữa, đi tới phía bắc được mấy chục dặm thì gặp phải phản quân, bọn chúng cũng không giết người, chỉ bắt chúng ta lập tức quay lại thành, nếu không giết không cần hỏi. Một số người hoảng sợ không nghe, bỏ chạy tứ tán, phản quân phóng tên giết chết, nhà ta đánh phải quay về … Phải rồi, ta nhìn thấy lão đầu mở tiệm tạp hóa đối diện nhà cậu, ông ta bị phản quân giết rồi.
– Cái gì, Thái chưởng quầy chết rồi?
Tả Thiếu Dương bàng hoàng, ông già vui tính thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375931/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.