Trái tim Tả Thiếu Dương bắt đầu treo ngược lên, chẳng phải lo Tiêu Vân Phi nuốt số bạc, mà không biết chuyện này rốt cuộc sẽ phát triển dạng gì, tương lai ra sao, lần đầu tiên trong đời y định đoạt chuyện quan trọng như thế, không khỏi căng thẳng.
Thấy nhi tử tay không trở về, Lương thị lo lắng hỏi:
– Bằng hữu của con lấy tiền đi rồi?
– Vâng, mẹ đừng lo, không có chuyện gì đâu, chúng ta chuẩn bị chỗ để lương thực thôi, 100 lượng, có khi chứa đầy quá nửa gian phòng.
Tả Thiếu Dương về nhà, thấy cha mẹ vẫn ngồi ở đại sảnh thì sốt ruột giục:
– Để đâu bây giờ, nhà ta khám bệnh, người qua người lại bị phát hiện thì không hay.
Tả Quý phất tay:
– Cái này không phải lo, chúng ta cứ cho xuống hầm là được.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:
– Nhà mình có cả hầm sao?
– Chiến tranh loạn lạc như thế, có nhà nào không đào cái hầm phòng lúc bất trắc, nếu không giặc vào thành cướp phá, đầu không phải phải tai.
Vậy quá tốt rồi, có hầm không lo chỗ dấu lương thực nữa, bây giờ là giờ mão, mùa đông trời sáng muộn, xung quanh tối om om, Tả Thiếu Dương khẩn trương ra cửa sau ngong ngóng đợi tin Tiêu Vân Phi, Tả Quý và Lương thị cũng ra cùng, Tả Thiếu Dương khuyên cha mẹ về, lo Tiêu Vân Phi không thích bị người khác nhìn thấy.
Chờ đợi luôn là việc khó đo đạc thời gian nhất, Tả Thiếu Dương cảm thấy cả thế kỷ trôi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375888/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.