Ở Quý Chi Đường, phu thê Tả Quý như kiến bò chảo nóng, đều đứng ở bên cửa nhìn qua khe, đợi nhi tử về, bị tuần đêm bắt không phải trò đùa, nhẹ thì đánh một trận, nặng thì có khi phải lên công đường, tuần thành không phải người nha môn mà là người quân đội. Đang tính mai đến nhà Hầu Phổ sớm nghe thấy cửa nhà bếp có người gõ cửa, Lương thị vừa mừng vừa sợ chạy ra hỏi ai, nghe giọng nhi tử kéo then cài ra, Tả Thiếu Dương chui tọt vào nhà, dựa vào cửa thở hồng hộc, lúc này tim mới quay về lồng ngực.
– Con đi đâu, có biết cha mẹ ở nhà lo lắng thế nào không hả?
Tả Quý tức giận quát hỏi:
– Con có chút việc, không ngờ lại mất thời gian như thế..
Tả Thiếu Dương vừa thở vừa đáp:
– Lão gia, con nó về nhà bình yên là tốt rồi, nó còn chưa kịp thở nữa kìa …
Lương thị tay quệt nước mắt trên mặt, tay lấy khăn tay ra thấm mồ hôi cho Tả Thiếu Dương:
– Hừm, con hư tại mẹ.
– Hì hì …
Tả Thiếu Dương cười khì nhìn quanh, hỏi:
– Cha, tiền đâu rồi?
– Đã bảo mẹ con cất đi rồi, cần gì thì bảo mẹ con đưa cho, cha nói rồi, tiền con kiếm được con tự tiêu, mẹ con chỉ giữ hộ thôi.
Lương thị cũng nói:
– Con kiếm được tiền, cha mẹ rất mừng, có điều nên giành dụm cười tức phụ, đừng tiêu linh tinh.
Tả Quý nghe tới cưới tức phụ mới sực nhớ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375882/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.