Tỷ đệ Hồi Hương đều bĩu môi khinh bỉ, nói thì thật đàng hoàng, ông không thu thêm thù lao nhưng tiền thuốc cao tới chết người không phải ai cũng tới khám nổi, như Quý Chi Đường thu tiền khám bệnh 2 đồng, Huệ Dân Đường lấy 15 đồng, hơn nữa lại còn thu trước, phải nộp tiền rồi mới ngồi đợi tới lượt, bất kể khám ra bệnh hay không, chữa được hay không cũng mất 15 đồng, còn chưa tính tiền thuốc, quả thật thu tiền như thế không trị được bệnh cho người ta là xỉ nhục, cần gì nhận thù lao nữa. Ông ta quả thật không thẹn với câu y thuật như nhân thuật.
Tả Quý nghe Nghê đại phu nói một tràng thì tán thưởng:
– Nghê đại phu cao luận, Tả mỗ thụ giáo.
Đưa tay đẩy ba cái hộp về phía ông ta:
– Vậy những thứ này, xin nhận lại. Tả mỗ y thuật bình thường, lý giải y thuật như nhân thuật không bằng ông, nhưng tự vấn nhân tâm, Tả mỗ thấy mình vẫn có.
Nghê đại phu tức thì há mồm, không biết đối đáp thế nào.
Tả Quý quay sang bảo nhi tử:
– Trung Nhi, tính tiền khém bệnh thuốc men cho Nghê đại phu.
Nói tới đó kéo dài giọng:
– Nhớ, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không được thu thêm, nếu không thành du y giang hồ như Nghê đại phu nói, truyền ra làm tổn hại thanh danh Quý Chi Đường.
– Vâng ạ.
Hồi Hương nhanh mồm dài giọng đáp to, không nghĩ cha cũng có lúc mỉa mai người khác.
Nghê đại phu ở Hợp Châu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375855/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.