– Tang gia tức phụ, cô không biết đấy thôi, những lời đám lão bà tử này đều nói đều là sự thực, chỉ sợ Tiểu Muội bỏ qua đoạn nhân duyên này, sau hối cũng không kịp, nên mới không ngại mệt mà khuyên nhủ..
Tả Thiếu Dương nhấp ướt ngón tay, chọc thủng cửa sổ dán giấy, nhìn vào trong chỉ thấy Tiểu Muội nằm trên giường, đầu quay vào trong. Hoàng Cầm ngồi bên giường, cả phòng chỉ có cái giường đó thôi, toàn bộ đồ đạc không thấy nữa, bốn lão bà tử đang luôn mồm khuyên giải Tiểu Muội.
Lần mò ra cửa, thấy cửa treo cái khóa đồng, cửa bị khóa từ bên ngoài rồi.
Lấy Bi Vàng ở bên hông ra, thầm cầu khẩn nó nhớ được Tiểu Muội, nếu không hỏng hết cả, đưa tờ giấy lúc nãy ra cho nó cắn vào miệng, chiêu này Bi Vàng học được rồi, Tả Thiếu Dương đã có thể bảo nó đi cất bút hay lấy bút rất chuẩn. Khoét cửa sổ thủng to hơn, nhét nó vào, Bi Vàng hiểu ý, rúc rúc cái thân hình beo béo của nó, tọt cái chui tọt qua. Tả Thiếu Dương vừa thở phào thì lại thấy mặt nó thò ra, mở đôi mắt to ngơ ngác nhìn y, có vẻ không hiểu mình vào đó làm gì.
– Vào kia, đưa nó cho Tiểu Muội, mày nhớ Tiểu Muội mà phải không … Cô gái xinh xinh có má lúm đồng tiền ấy.
Tả Thiếu Dương nói thật nhỏ:
Bi Vàng chớp chớp mắt, hiển nhiên nó không thể hiểu được mệnh lệnh phức tạp như thế.
Tả Thiếu Dương vỗ trán, sao mình nghĩ ra cái kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375815/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.