Diêm lang trung mặt khó đăm đăm bước vào nhà, thấy một lão phụ nằm co quắp trên giường, đắp cả đống chăn với quần áo mà trán vẫn nhỏ mồ hôi to như hạt đậu. Bên cạnh có đứa bé tám chín tuổi dùng khăn lau mồ hôi.
– Mẹ, lang trung tới rồi.
Nhi tức phụ lấy cái ghế đặt bên giường, mới Diêm lang trung ngồi.
Diêm lang trung ngồi xuống, hỏi cộc lốc:
– Đau ra làm sao?
– Đau hông … Đau lắm, người lại lạnh, cứ lạnh từng cơn, chân tay tê bại.
– Nằm xuống, cong như con tôm thế này xem lưng thế nào, nằm xuống, úp cái mặt xuống giường ấy.
Nhi tức phụ giúp Đổng thị trở người, nhưng chạm vào một cái là Đổng thị đau muốn ngất đi, chân quắp vào, tốn công hồi lâu chẳng nằm úp xuống được.
Diêm lang trung mất kiên nhẫn xua tay:
– Thôi, bỏ đi, cứ thế cũng được … phiền
Nói rồi hất chăn đi, đặt tay lên lưng Đổng thị, ấn mạnh:
– Đau không, chỗ này thì sao? Chỗ này nữa.
– Đau … Á.. Đau lắm, chỗ nào cũng đau, lang trung, ngài nhẹ chút … Á.
Đổng thị không ngừng kêu la:
Thạch lang trung lại kéo tay xem mạch một lúc, sau đó phủi tay nói:
– Không sao, trẹo hông, dán ít thuốc vào là được.
Nói rồi bảo dược đồng lấy thuốc cao cho dán.
Nhi tức phụ nhìn bà bà mặt tím tái, mồ hôi vã ra như tắm, sờ lên người nóng rang, lo âu vô kể:
– Lang trung, bà bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375798/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.