– Ừm, hiện trong nhà còn có bao nhiêu tiền?
Lương thị tính toàn trả lời:
– Chưa tới 500 đồng.
– Số vải với bông tơ mà Giả lão gia tặng có thể bán được bao nhiêu?
– Lần trước Hồi Hương dùng một phần làm áo cho Đại Đậu và Đậu Hoa, số còn lại chắc được hai ba trăm.
Tả Quý nhíu mày:
– Sao ít thế, ta thấy toàn là đồ thượng hạng mà, phải được tám trăm hay một nghìn chứ.
Hồi Hương cười khổ giải thích:
– Cha, đó là giá người ta bán ra, không phải là giá thật, được hai ba trăm đã là không tệ, con sợ chẳng được chừng đó. Con thấy dù sao chẳng được bao tiền trả cho người ta, không bằng làm áo cho cha và đệ đệ, con thấy nếu làm áo chén thì làm ba bộ có khi còn dư.
Hầu Phổ cũng tán đồng với ý kiến này:
– Nhạc trượng, trời đông giá lạnh, người nên mặc thêm cái áo ấm mới được, bây giờ tình hình như vậy càng không nên cố, ốm bệnh ra càng phiền to. Hơn nữa đặc biệt là đại lang, sau này thường xuyên làm ăn với Hằng Xương dược hành, người ta là hiệu lớn, rất chú ý thể diện, nói thực là đại lang ăn mặc thế này hơi kém. Nhạc trượng chẩn bệnh, người ta nhìn thấy ăn mặc đẹp đẽ tới khám bệnh cũng yên tâm hơn phải không ạ? Cho nên tức phụ con nói rất đúng, nên làm mỗi người bộ áo, vừa thể diện lại ấm áp.
– Lão gia, thiếp thân thấy Hồi Hương và cô gia nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375779/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.