Thấp tà mà Tả Thiếu Dương nói đương nhiên là độ ẩm trong không khí, thời Đường bào chế thuốc còn ở trinh độ rất thấp, càng không nói tới bảo quản lưu trữ, ngay cả vấn đề thông gió cũng không biết, như kho của Hằng Xương dược hành, thuốc đều đựng trong bao tải, chất đống như là lương thực.
– Phòng thấp tà, quan trọng nhất là hoàn cảnh lưu trữ thuốc, kho phải thông gió, đồng thời lại phải kín. Nhà cửa của Hằng Xương dược hành thấp hơn mặt đất, có câu nước chảy chỗ trũng mà, nên nhà kho phải xây cao hơn, tốt nhất là xây kiểu nhà sàn, cách mặt đất hai ba thước, có thể ngăn cách thấp tà của mặt đất. Dưới mặt đất để vôi sống, phân tro hút ẩm, trong tho cũng phải có ít than gỗ. Khi vào mùa mưa mà có ánh nắng thì phải mang thuốc ra phơi, thậm chí cần thiết phải dùng lò lửa hong khô. Đặc biệt quan trọng nhất là không thể chất đống từng bao như quý hành, không mốc sinh giòi mới là lạ.
– Vậy thì phải đặt thế nào?
– Phân ra từng loại riêng, làm giá đặt lên, bao tải chứa thuốc không được quá lớn, tránh một phần hỏng là lây sang phần còn lại. Dược liệu mẫn cảm với độ ẩm khác nhau, loại cực sợ ẩm, như sơn dược, trạch tà, gặp ẩm là sinh mốc. Hoàng kỳ biến thành màu xanh, đương quy biến thành màu đen, loại thuốc khoáng vật như muối sẽ bị tan, thuốc bột thành hồ. Nhưng đồng thời phải có độ ẩm nhất định, nếu không sẽ bị phong hóa, nên cần phần chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375761/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.