Phụ nhân này có vẻ là người bị ám ảnh bởi thuốc, tuy Tả Quý giải thích rất có lý, nhưng vẫn nài nỉ:
– Vậy dùng thuốc nhẹ hơn không được sao?
– Đại nương, thuốc là trị bệnh, không bệnh mà dùng thuốc sẽ sinh bệnh, thường ngày chú ý cách ăn uống bồi dưỡng còn tốt hơn cả thuốc, nhiều loại thức ăn thực ra cũng là thuốc đấy, chỉ mọi người không gọi nó là thuốc thôi. Đại nương mới khỏi bệnh, có thể uống nhiều cháo nóng, giúp ra mồ hôi, bài trừ tà độc. Tránh ăn mấy thứ cá thịt khó tiêu, chú ý giữ ấm, vài ngày chính khí khôi phục, là hoàn toàn khỏe mạnh, như hôm nay đáng lẽ không nên ra gió đâu.
Phụ nhân gật đầu liên tục:
– Lời đồn không ngoa, Tả lang trung đúng là hảo tâm, đâu như Diêm lang trung, mặt khó đăm đăm, lão thân hỏi, ông ta chỉ nói một câu, uống thuốc là hết bệnh. Thật là … Đa tạ, đa tạ Tả lang trung..
Sau đó để lại hai đồng khám bệnh, hớn hở đi về.
Vậy là hết người bệnh, Hồi Hương nhảy ra chạy ra sau lưng Tả Quý, bóp vai cho cha nói một đống lời ca ngợi, Tả Quý thấy thoải mãi lắm, cười ha hà, cầm cốc trà gọi:
– Bà nó, trà lạnh rồi.
Lương thị đáp lời từ trong bếp chạy ra, rót nước cho trượng phu:
– Lão gia vất vả rồi, mới nửa buổi sáng mà phải xem bệnh cho những ba người.
Chỉ có vậy mà làm cả nhà vui sướng như thế, Tả Thiếu Dương vừa mừng, nhưng trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375742/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.