Người xưa đã nói “cùng nghề là oan gia”, Nghê Nhị và Tả Quý cùng hành y ở cái huyện nhỏ này, khó tránh khỏi phát sinh va chạm, Tả Quý luôn tỏ ra thanh cao mỗi lần như thế đều chủ động nhường nhịn hoặc né tránh, có điều Nghê Nhị nhỏ nhen, lại cho rằng Tả Quý ỷ xuân thân quan hoạn mà coi thường mình, thầm ghi nhớ trong lòng, tuy không tới mức gọi là thù hận, nhưng nếu có cơ hội làm nhục Tả Quý, khiến ông ta phải cúi cái đầu xuống thì Nghê Nhị rất sẵn lòng.
Nhị chưởng quầy cầm cốc trà lên, vờ lơ đễnh nhìn quanh căn nhà chẳng có chút không khí ngày Tết, chỉ có bao lớn bọc nhỏ giống chuẩn bị đi xa: - Ta nghe nói quý đường gần đây có chút khốn khó, bị chủ nhà ép nợ, cần tiền dùng gấp, Tả thiếu gia cũng năm lần bảy lượt tới Huệ Dân Đường bán dược liệu, bán phương thuốc Ài cùng nghề với nhau, ta nhìn không đành lòng.
Tả Quý ngạc nhiên, hiệu thuốc nhà mình toàn thuốc bình thường, chẳng đáng giá, nhi tử lấy cái gì đi mà bán? Còn bán phương thuốc, hẳn do vị lão tiên sinh kia dạy rồi, không ngờ nhi tử trưởng thành rồi, biết lo nghĩ cho gia đình, thế nhưng chẳng phải việc đáng tự hào, đây là nỗi hổ thẹn của người làm cha.
Tả Thiếu Dương nhỏ giọng giải thích: - Cha, con bán thuốc là lần trước tới Thiên Nhận Sơn, tỷ mua xạ hương của Bội Lan cô nương, giá 9 đồng, vì nghĩ nhà không dùng lại cần tiền gấp nên con đem tới Huệ Dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375670/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.