- Lại làm sao thế? Tả Quý ngồi phía kia thấy nhi tử loay hoa loay hay thì lớn tiếng hỏi:
- Không... Không có gì ạ. Tả Thiếu Dương cuống quít, nên tìm kiếm càng chậm:
Hồi Hương cũng nóng ruột hỏi: - Sao vậy?
Tả Thiếu Dương mới đưa đơn thuốc cho Hồi Hương, chỉ: - Tỷ tỷ, "kỳ cô" ở đâu?
Hồi Hương chỉ: - Kia kìa.
Tả Thiếu Dương nhìn theo, đúng là hai chữ "kỳ cô", rút ngăn kéo ra, không ngờ lại là "hòa cô".
Trung dược thời xưa gọi tên hỗn loạn, một loại thuốc có mấy chục cách gọi khác nhau là bình thường, đó là do giao lưu thông tin bị hạn chế, không thể quy chuẩn thống nhất với nhau được.
Tìm được hết giá rồi, Tả Thiếu Dương lấy bút lông tính tiền, nhưng bút đặt trên nghiên mực đã đông cứng, không viết được nữa.
Tả Quý nhìn thấy rất không hài lòng: - Lấy bút làm cái gì?
- Tính tiền ạ.
- Tính tiền mà dùng bút? Dùng bút thì tính thế nào? Tả Quý mất kiên nhẫn:
Người thời Đường tính toán cộng trừ nhân chia dựa vào thẻ tính, tức là dùng những cái que nhỏ xếp thành các hình số quy định, dựa theo quy tắc tính, người hay tính toán lúc nào cũng mang theo một cái túi đựng que để tính toán. Bàn tính mặc dù phát minh từ thời Đông Hán, nhưng phương pháp tính toán này tới thời Đường còn chưa hoàn thiện, vả lại mang theo một cái bàn tính lớn thì bất tiện, nên thời Đường chưa phổ cập.
Hồi Hương chạy tới cứu nguy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375591/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.