Thạch Chi Hiên nhìn chằm chằm không nháy mắt vào Từ Tử Lăng, thần thái đại thịnh, giống như biến thành một người khác, chứ không phải là một Thạch Chi Hiên hãm thân vào hối hận đau lòng, thống khổ và mâu thuẫn không thể kềm chế bản thân, lão lạnh nhạt nói:
- May mà ta đã quyết định truyền cho Tử Lăng Bất Tử Ấn Pháp, nếu không nói không chừng ta vẫn còn có tâm cầu may, cố gắng hủy diệt ngươi, nhưng cũng sẽ hủy diệt cả Thanh Tuyền, chính là hủy diệt mình. Khi ta hiểu được mình vẫn thua trong tay Lỗ Diệu Tử về mặt Dương Công Bảo Khố, đột nhiên nghĩ đến đạo lý lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, thiên địa nhân quả tuần hoàn, có ngày sẽ báo ứng. Tử Lăng có biết là Lỗ Diệu Tử là anh em kết nghĩa với Tú Tâm không.
Tiếp theo lão chụp vào tay ghế dựa, ôn nhu vuốt ve, hai mắt hiện ra thần sắc suy tư và hoài niệm, như nhớ lại điều gì:
- Từ khi ta theo sư tôn học nghệ, ta vẫn luôn mơ mộng ngồi trên chiếc ghế dựa này, cũng luôn luôn hướng về nó mà cố gắng phấn đấu. Nhưng khi đã ở vào thời điểm thắng lợi dễ như trở bàn tay, người của tệ môn lại không theo bí đạo này vào cung. Vừa thấy Từ Tử Lăng tiến vào bí đạo, ta đột nhiên nổi lên cảm giác mọi thứ chỉ là cát bụi, tất cả đều là giai không, tất cả những gì Thạch Chi Hiên ta vọng niệm, theo đuổi, cuối cùng đạt được cái gì? Để làm gì? Chà! Khổ sở như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283675/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.