Khấu Trọng cảm nhận được chiếc bàn đá, lò hương trên bàn, làn khói hương trầm lờ lững bay lên từ trong lò, cho tới toàn bộ gian đình bằng đá, tất cả đều biến mất khi Phó Dịch Lâm xuất kiếm. Đương nhiên, không phải chúng thực sự biến mất mà vì tinh thần và cảm giác của gã tập trung toàn bộ vào thanh Dịch kiếm của Phó Dịch Lâm. Gã không dùng mắt nhìn, mà chỉ dùng tinh thần để cảm nhận nên khiến mọi thứ khác đều như không còn tồn tại nữa. Điều tuyệt diệu nhất là gã có thể tuỳ theo sự di động của thanh kiếm của Phó Dịch Lâm mà “vẽ lại” những sự vật khách quan, chân thật giữa hai người trong tâm trí đã kết hợp với cả đất trời của gã. Vì thế gã lại thấy bàn đá, lò hương và gian đình đá.
Cuối cùng, gã đã tiến vào cảnh giới “nhập vi” tinh diệu như thần. Đây chẳng phải là thứ may mắn mà có được. Trong thiên hạ, Khấu Trọng gã là người duy nhất từng động thủ với toàn bộ ba đại tông sư nên có thể nói đó là cảnh giới mà gã bị ép phải đạt được.
Tỉnh Trung Nguyệt rút ra khỏi vỏ chừng một tấc, phát ra tiếng ngân vang rền như rồng gầm hổ thét, như tiếng phù chú của ma quỷ vọng lên từ mười tám tầng địa ngục, lại giống âm thanh thần tiên từ trên chín tầng trời vọng xuống. Lưỡi đao bừng lên quầng sáng vàng, giống như trăng rằm bỗng đột ngột từ trong vỏ đao bay vụt lên trời cao.
Dịch Kiếm nổi lên quầng sáng kỳ dị xanh thẳm, vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283667/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.