Trong ánh nắng chiều, chiến thuyền theo kênh đào rời Lương Đô đi về hướng bắc, đích đến chính là kinh đô Trường An của nước Đại Đường.
Trong khoang thuyền Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn đang cùng nhau đối ẩm giải sầu.
Bạt Phong Hàn thấy Khấu Trọng có vẻ ưu tư thất thần bèn hỏi:
- Hôm qua từ lúc sau khi ngươi trở về đến tận bây giờ hồn phách vẫn như ở phương nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Khấu Trọng nhe răng cười đáp:
- Chúng ta đều là huynh đệ. Tiểu đệ đương nhiên không dám có gì giấu diếm. Ta chính là đang nhớ thương một người.
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng lập tức cùng lăn lộn cười to.
Khấu Trọng vẫn vẻ mặt như không nói:
- Vì vậy làm người không nên thật thà quá, chỉ hận tiểu đệ không thể tìm được lý do nào khác. Ha ha, thốt ra vài câu yêu đương cho hai người nghe để hai người có thể hưởng sái chút cảm thụ của ta.
Từ Tử Lăng cười hổn hển:
- Rốt cuộc cũng nhịn không nổi!
Bạt Phong Hàn cười hỏi:
- Tử Lăng biết là chuyện gì sao?
Từ Tử Lăng đáp:
- Là Lỗ Thúc nói cho ta biết.
Nghe gã giải thích rõ ràng xong, Bạt Phong Hàn vô cùng hứng thú kêu lên:
- Nói xem! Là bùa chú gì mà lại lợi hại như vậy, thu phục hoàn toàn trái tim của Thiếu Soái chúng ta.
Khấu Trọng lắc đầu, vẻ mặt say mê thở dài:
- Thái vi thái vi, vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283635/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.