Chương trước
Chương sau
Tống Khuyết đang yên lặng nhìn Ma Đao thạch thì Khấu Trọng bước đến sau lưng, cung kính hỏi:

- Phiệt chủ có chỉ ý gì?

Tống Khuyết lạnh lùng nói:

- Lý Thế Dân con người này ta đã để ý lâu rồi!

Khấu Trọng nghĩ đến Phong Đức Di, gật đầu nói:

- Phiệt chủ từng nói, trừ tiểu tử ra thì thích nhất là hắn.

Tống Khuyết im lặng một lát đoạn trầm giọng:

- Nếu vừa rồi ta cự tuyệt đề nghị của các người, ngươi nghĩ thiên hạ sẽ rơi vào cục thế ra sao?

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Cũng may sự thật không phải vậy. Lúc đó con chỉ còn cách tiếp tục bắc phạt, còn Thế Dân huynh thì bị cha anh của y liên thủ giết chết, tiếp đó Hiệt Lợi đưa quân nam hạ. Phương bắc rơi vào cục diện chia năm xẻ bảy.

Tống Khuyết chầm chậm lắc đầu:

- Lý Thế Dân tuyệt không tới nổi yếu hèn như vậy. Hắn sẽ lấy Lạc Dương làm cơ sở, lập ra thế lực của riêng mình. Dựa vào danh vọng võ công của hắn, rốt cuộc cũng sẽ có ngày thống nhất phương bắc, đuổi đi người Đột Quyết. Lý Thế Dân có một sở trường mà ngươi không bằng hắn, đó là tính kiên trì nhẫn nại, quyết làm tới cùng. Nếu ngươi không thể một mạch công hãm Lạc Dương thì ngươi rốt cuộc sẽ vì đức tính này mà thua trận cuối cùng. Thế nên nếu ta không đồng ý với các người thì cơ hội có thể thành công của ngươi cũng chỉ là năm phần thôi. Đó là tính cả tâm ma của ngươi vào trong đó.

Khấu Trọng cười khổ:

- Phiệt chủ phán đoán rất chuẩn xác. Nếu con không được Phiệt chủ cho phép, chỉ có thể miễn cưỡng mình tiếp tục tác chiến. Thế nhưng chuyện mình tự mình biết, con không còn toàn tâm toàn ý để hết tâm tình vào việc tranh bá như trước nữa, còn Tử Lăng nhất định sẽ không nhìn tới con nữa.

Tống Khuyết chầm chậm xoay người chăm chú nhìn gã, bình tĩnh nói:

- Nói thật cho ta biết, ngươi chịu mạo hiểm đắc tội với ta đến cầu ta, rốt cuộc có mấy phần là vì Ngọc Trí?

Khấu Trọng giật mình cúi đầu:

- Chí ít cũng có năm phần, năm phần còn lại là vì Tử Lăng, còn những chuyện khác đều không quan trọng lắm. Con có lòng tin có thể khắc phục hết mọi thứ. Con căn bản không sợ liên quân tái ngoại, cũng không sợ Lý Thế Dân. Con có lòng tin trước khi Lý Thế Dân có thể ổn định trận cước tự lập thành một nhà đánh bại hắn. Trong thiên hạ không còn ai có thể ngăn cản con, bởi vì con đã đem đao pháp dùng cho hai người đấu nhau mà Phiệt chủ dạy, dung hợp vào trong chiến pháp thiên quân vạn mã, tranh thắng trên chiến trường.

Tống Khuyết ngửa mặt lên trời cười dài, vui vẻ nói:

- Khấu Trọng đúng là Khấu Trọng. Ngươi rốt cuộc đã thành công tạo được lòng tin tất thắng nơi chiến trường của mình. Điều khó có được là ngươi đối với danh vị quyền lực không chút dã tâm. Ngọc Trí nên cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi. Tống Khuyết ta cũng có người kế thừa.

Khấu Trọng nghĩ tới Tống Sư Đạo vội tiếp tục:

- Phiệt chủ đương nhiên có người kế thừa. Nhị ca hiện đang ở Phi Mã Mục Trường giám định trân tàng của mục trường. Trong thời gian ngắn sẽ cầu hôn với Trường chủ. Chỉ cần Phiệt chủ cho phép thì có thể kết mối lương duyên.

Song mục Tống Khuyết thần quang lóe lên, trầm giọng:

- Có chuyện này sao?

Khấu Trọng nói:

- Chuyện này chính xác vô cùng. Bọn họ ở Trường An nhìn thấy đã yêu, chỉ là bị tình thế cản trở, không thể phát triển thêm một bước. Hiện nay mọi chướng ngại đã không còn nữa, tự nhiên trăng đến rằm trăng tròn. Hắc! Phiệt chủ không biết trong chuyện này con và Tử Lăng đã phí biết bao tâm tư mới khiến người có tình trở thành quyến thuộc.

Tống Khuyết mình hổ khẽ run, gật đầu:

- Sư Đạo rốt cuộc có thể biết sai mà quay đầu lại, chuyện này ngươi và Tử Lăng đã làm rất tốt.

Tiếp đó Tống Khuyết lấy từ trong bọc ra một ống trúc bịt kín, giao tận tay Khấu Trọng, nói:

- Ngươi thay ta đem bức thư này tới cho Phạm Thanh Huệ. Còn việc làm sao giúp Lý Thế Dân đăng lên đế vị, do ngươi toàn quyền làm chủ. Ta cần phải toàn lực trị thương, không lo chuyện gì khác. Đi đi! Lý Thế Dân là một tuyển chọn lý tưởng, Thanh Huệ nhất định không nhìn lầm người. Tống Khuyết ta cũng tuyệt không nhìn sai hắn.

o0o

Ba người tụ lại trên thuyền trong phòng của Từ Tử Lăng, tâm tình không hề giống nhau.

Được sự ủng hộ của Tống Khuyết, con đường trước mắt đã trở nên rõ ràng. Chỉ xem bọn họ dùng sách lược, phương pháp nào để đạt đến mục tiêu mà thôi.

Khấu Trọng ngồi một bên giường nói:

- Chúng ta trước tiên nên thiết lập mạng lưới liên lạc vừa nhanh chóng vừa bí mật, để hai bên có thể hiểu rõ tình huống của nhau, hợp tác kín kẽ như áo trời không thấy đường may.

Lý Thế Dân gật đầu đồng ý:

- Về mặt này không thành vấn đề. Bàng Ngọc trước nay vẫn phụ trách về thu thập tình báo, chỉ gần hắn tuyển trong các thủ hạ ra, bảo đảm sẽ tinh minh mẫn cán, trung thành tuyệt đối, có thể đạt được yêu cầu của Thiếu Soái.

Khấu Trọng vui vẻ:

- Về phương diện này ta không rành lắm, Lỗ thúc chính là chuyên gia. Hãy để Bàng Ngọc đi gặp Lỗ thúc, hai người có thể nghiên cứu ra biện pháp hữu hiệu nhất.

Lý Thế Dân nói:

- Sau khi về đến Khai Phong, ta sẽ lập tức bảo Bàng Ngọc tới gặp Lỗ thúc.

Y dừng một chút lại nói:

- Các người có thể bí mật vào Quan Trung hay không là mấu chốt của việc thành hay bại. Về mặt này để ta sắp xếp.

Khấu Trọng mỉm cười:

- Nếu như cần lão ca ngươi giúp đỡ bọn ta nhất định không khách khí. Thế nhưng ta cho rằng ngươi hiện tại không nên dính vào chuyện này. Như vậy cho dù bọn ta bị người ta nhìn ra thì ngươi cũng có thể chối phắt đi. Bọn ta sẽ qua Hán Trung vào Thục, bề ngoài thì hư trương thanh thế, có thực có hư. Thực là tấn công Lâm Sĩ Hoành và Tiêu Tiễn; hư là giả vờ phân biệt tấn công Ba Thục và Tương Dương, khiến người ta không nghi ngờ.

Từ Tử Lăng nhắc nhở:

- Bọn ta từng tiến quân vào Ba Thục, rồi đột nhiên rút lui, có lẽ khiến người ta sinh nghi.

Lý Thế Dân nói:

- Tử Lăng không cần lo lắng, bọn ta đã từng bàn thảo nghiên cứu về việc này, chỉ cho rằng Tống gia vì quan hệ của Tống Khuyết và Giải Huy mà tạm thời hoãn việc tấn công đất Thục lại.

Từ Tử Lăng than:

- Ta lo lắng nhất là Thạch Chi Hiên. Người này trí tuệ cao bằng trời, kiến thức của lão, Khấu Trọng và ta không thể so được. Chỉ cần lão nhìn ra một dấu vết gì, nói không chừng sẽ suy đoán được việc chúng ta hợp tác. Lúc đó tình hình phát triển thế nào sẽ không do chúng ta khống chế nữa.

Khấu Trọng gật đầu:

- Thạch Chi Hiên quả là khiến người ta nhức đầu. Nếu đổi là người khác, chúng ta có thể bất chấp thủ đoạn giết chết hắn, đối với Thạch Chi Hiên thì những cách đó đều không dùng được. Còn việc bí mật đưa ba ngàn quân tinh nhuệ qua Hán Trung vào Quan Trung, chí ít cũng cần hơn hai tháng. Trong khoảng thời gian này, quan hệ và hành động của chúng ta tuyệt không thể để lộ ra ngoài.

Lý Thế Dân nói:

- Cho dù ta về đến Lạc Dương thì cũng sẽ lập tức bị phụ hoàng gọi về Trường An, thế nhưng ta có thể mượn cớ kéo dài được mười bữa nửa tháng.

Khấu Trọng chau mày:

- Ngươi đã từng kéo dài một lần rồi, lần này không thể dùng lại kế cũ nữa. Huống hồ gì việc chinh phạt Lưu đại ca do hoàng huynh của ngươi hoàn toàn chủ trì, ngươi làm sao có lý do để kéo dài chứ? Khổ nhất là cha ngươi lại lấy cớ không tuân hoàng lệnh mà trị tội ngươi, đoạt lấy binh quyền của ngươi. Điều này sẽ rất bất lợi cho kế hoạch của chúng ta. Thế nên ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, khiến cha ngươi không có cớ gì để phạt ngươi.

Lý Thế Dân mỉm cười:

- Ta đột nhiên có hứng thú với cuộc sống giang hồ gió bụi. Từ khi phụ hoàng đăng cơ rồi giao binh quyền cho ta, thủ hạ chỉ biết theo lệnh ta mà làm, không hề có ai dám nói với ta như Thiếu Soái vừa rồi, khiến ta cảm thấy mới mẻ và hứng thú.

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Tâm tình của ngươi so với lúc đến tốt lên nhiều rồi!

Lý Thế Dân chân tâm thành ý nói:

- Ta tuy có thể mất đi hai huynh đệ ruột, nhưng có hai người là huynh đệ chân chính thay vào, mọi người đều nhất trí một mục tiêu vì thiên hạ bá tánh mà tận tâm tận lực, còn có gì phải hối tiếc chứ?

Từ Tử Lăng đưa tay ra trầm giọng nói:

- Một ngày là huynh đệ!

Khấu Trọng và Lý Thế Dân lần lượt đưa tay ra, ba cánh tay nắm chặt lại với nhau đồng thanh hô:

- Cả đời là huynh đệ!

Ba người đều cười lên ha hả, hồi lâu mới buông tay.

Khấu Trọng nói:

- Bất luận thế nào, ngày Thế Dân huynh vào Trường An, cũng là lúc ta và Tử Lăng đến Trường An. Chí ít cũng có thể bảo hộ cho Thế Dân huynh và gia quyến từ bảo khố chạy trốn. Đương nhiên hi vọng là sự tình không phát triển tới mức đó. Hơn nữa, khả năng này cũng rất nhỏ. Cho dù phụ hoàng của huynh ghét huynh thế nào, cũng không dám trong thời khắc chưa qua nguy hiểm của thời kỳ đóng băng, mạo hiểm để Đại Đường chia năm xẻ bảy mà đưa huynh vào chỗ chết. Ông ta chỉ bức ép dần dần, còn chúng ta thì quân đến tướng đỡ, nước lên thì đắp đê. Con bà nó, bọn ta có thể dùng thân phận của Tư Đồ Phúc Vinh nhập thành trêu chọc gạt người không?

Từ Tử Lăng ngẩn ra:

- Tư Đồ Phúc Vinh? Như vậy không phải là cho Thạch Chi Hiên một cơ hội nhận ra chúng ta sao?

Lý Thế Dân đã nghe Lý Tịnh kể lại chuyện này nên cũng không đến nỗi nghe mà không biết gì.

Khấu Trọng nói:

- Đây chính là phương pháp trực tiếp nhất để thử Thạch Chi Hiên, xem lão có chịu nể tình Thạch Thanh Tuyền mà không tiết lộ chúng ta không, hơn nữa còn có thể dẫn xà xuất động. Với cách làm người của Thạch Chi Hiên cùng với việc lão bị người trong ma môn do Triệu Đức Ngôn đứng đầu bài xích, sẽ không dễ dàng vọng động. Đến lúc lão đến phá chúng ta thì chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến đối phó với lão, xem như giải quyết triệt để. Con bà nó! Khấu Trọng ta bây giờ quả là không sợ lão nữa.

Từ Tử Lăng trầm ngâm:

- Quan hệ của chúng ta và Thạch Chi Hiên không rõ ràng lại rất vi diệu, việc này có đáng mạo hiểm vậy không? Nếu lỡ xảy ra chuyện, sẽ liên lụy đến người vô tội.

Khấu Trọng nói:

- Chỉ cần Thanh Tuyền chịu đến Trường An thì vấn đề của Thạch Chi Hiên không còn phải lo nữa.

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Ta không muốn nàng bị cuốn vào chuyện này.

Khấu Trọng cười:

- Vậy nói với Thạch Chi Hiên là con gái lão sẽ đến Trường An để gặp ngươi. Đây là do chính miệng Thạch Thanh Tuyền nói, không lừa già dối trẻ, ha ha!

Từ Tử Lăng hỏi:

- Chúng ta có thể qua mặt Khả Đạt Chí sao?

Khấu Trọng rầu rĩ:

- Cái đó thì không thể nào. Còn có Tất Huyền, với nhãn lực của lão chỉ cần nhìn một cái, vô luận chúng ta có giả thần giả ma thế nào cũng chỉ là trò cười thôi. Ài! Chỉ đành lén lén lút lút, như lũ chuột ngày trốn đêm ra, hoặc là dứt khoát trốn trong phòng của Thế Dân huynh. Bất quá như vậy lại không bảo vệ được Thế Dân huynh mà còn hoàn toàn rơi vào thế bị động, vô cùng bất lợi cho kế hoạch của chúng ta.

Lý Thế Dân nghiêm mặt nói:

- Hai vị có biết mùa đông Trường An theo lệ sẽ không có trận đấu mã cầu nào.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lập tức phấn chấn tinh thần.

Khấu Trọng nói:

- Nói như vậy chỉ cần chúng ta có thể tránh khỏi Khả Đạt Chí và Tất Huyền thì có thể được bình an.

Lý Thế Dân không hiểu:

- Cho dù Tất Huyền thật đến Trường An, cơ hội gặp phải các người cũng rất thấp. Khả Đạt Chí thì lại rất khó nói, sao không đi trước một bước giết chết hắn đi, mọi việc coi như xong.

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Bọn ta làm không được, bởi vì hắn đã từng cùng bọn ta sát vai tác chiến, là huynh đệ vào sinh ra tử. Bọn ta còn muốn cầu Thế Dân huynh tha cho hắn một con đường sống.

Khấu Trọng nói:

- Còn có một người không thể không đề phòng, đó chính là Dương Hư Ngạn. Cũng may hắn ít khi nào lộ mặt công khai, cơ hội gặp hắn không lớn. Nếu như Thế Dân huynh có thể cung cấp hành tung của hắn, bọn ta sẽ rất vui vẻ giải quyết hắn. Bằng vào ta và Tử Lăng hoặc thêm vào lão Bạt, bảo đảm một khi hắn đã nhập cuộc, cho dù hắn luyện thành Bất Tử Ấn Pháp hoặc cái gì mà “Ngự tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh” thì cũng sẽ mọc cánh cũng khó bay.

Lý Thế Dân kiên quyết nói:

- Không mạo hiểm thì làm sao thành đại sự? Chỉ cần chúng ta nghĩ ra kế hoạch ứng biến trong các tình huống khác nhau, đồng thời tùy cơ ứng biến, nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Thử nghĩ các người có lần nào là mọi việc đều thuận lợi chứ? Các người còn có thể tạo ra các tin tức giả ở phương nam để người ta tưởng các người còn ở ngoài quan.

Khấu Trọng cười ha hả:

- Đúng là Thế Dân huynh gan dạ, con bà nó là con gấu, thì cứ quyết định như vậy. Từ đây trở về Lương Đô còn có nhiều thời gian để chúng ta tạo ra một Gia Cát Lượng(1).

Tiếng bước chân vang lên, có tiếng Tống Lỗ ở ngoài cửa:

- Tiểu Trọng! Ngọc Trí tới rồi!

Khấu Trọng chấn động nhảy dựng lên. Thấy Lý Thế Dân và Từ Tử Lăng đang tròn mắt nhìn gã, gã ưỡn ngực lên nói:

- Tình trường như chiến trường, tiểu đệ đi đánh trận đây, hi vọng sẽ không đến nỗi hiến thân vì nước.

o0o

Tống Ngọc Trí toàn thân mặc kình trang, mái tóc đẹp kết chặt thành hai bính, mang ủng cao bó chân, lưng đeo bảo kiếm, rõ ràng là từ xa mới về, xuống ngựa liền lập tức đến gặp Khấu Trọng.

Nhìn thấy nàng ngồi dựa vào bàn, gương mặt phong trần, Khấu Trọng cảm thấy vô cùng thương xót, quên mất cả Tống Lỗ đang lặng lẽ rút lui, thậm chí quên hết mọi người mọi việc trên đời. Gã ngồi xuống phía bàn bên kia. Ánh mắt nàng nhìn gã thần sắc có chút lạnh lùng, chân mày khẽ chau.

Ánh mắt hai người cứ quấn quít lấy nhau.

Trong lòng Khấu Trọng không ngừng nổi lên sóng gió ba đào, nghĩ tới những chuyện xưa, cho dù là quyết chiến sinh tử giữa hai người hay thiên quân vạn mã quyết chiến sa trường, cái gì mà quyền lực vinh nhục, danh vị cá nhân, cho đến nhất thống thiên hạ tạo thành bá nghiệp bất hủ, nói cho cùng vẫn là “cảm thụ trong lòng”, không hề thêm một phân, không hề giảm một hào, vấn đề là xem mình có thỏa mãn hay không.

Thời khắc này trước mắt trong lòng gã chỉ có người ngọc mà gã đã từng làm tổn thương, mọi chuyện khác đều không quan trọng.

Tống Ngọc Trí lạnh lùng:

- Tam thúc không chịu nói vì sao huynh lại tới Lĩnh Nam, nhất định để ta đích thân hỏi huynh. Trong lúc mưa gió bốn bề này Thiếu Soái còn có thời gian rảnh rỗi đến đây sao?

Tim Khấu Trọng đập thình thịch, nhiệt huyết dâng cao. Nếu có thể khiến mỹ nữ trước mắt hạnh phúc vui vẻ, sinh mệnh còn gì phải mong cầu nữa. Trong thời khắc đó gã thật lòng cảm kích Từ Tử Lăng, nếu không phải y cảnh cáo thì Khấu Trọng gã đã làm cho Trung Thổ long trời lở đất, chia năm xẻ bảy rồi. Hiện tại đã có mục tiêu rõ ràng là cùng tiến cùng lui với Lý Thế Dân cho đến khi thiên hạ được thống nhất hòa bình, lại càng có thể vãn hồi được tình yêu của Tống Ngọc Trí với gã. Đó chính là thứ quý giá nhất của sinh mệnh mà gã không ngừng mong mỏi.

Đôi chân mày của Tống Ngọc Trí lại càng nhăn tít, nàng nói với vẻ mất kiên nhẫn:

- Thiếu Soái biến thành câm rồi sao?

Khấu Trọng cố gắng áp chế xung động muốn lao đến ôm nàng vào lòng để cảm thụ thân hình thơm ngát của nàng run rẩy, cổ họng gã khô không khốc, tiếng nói như nghẹn lại:

- Trí Trí không chịu đến gặp ta, ta chỉ đành đến Lĩnh Nam thôi.

Tống Ngọc Trí lộ ra thần sắc trách cứ, khiến người phải động lòng, nàng nói:

- Thiếu Soái há không biết mình thân mang trách nhiệm trọng đại, sao lại có thể tùy tiện bỏ hết chính sự, không sợ cha trách ngươi à?

Khấu Trọng hít vào một hơi:

- Lần này ta đến Lĩnh Nam là muốn chính thức cầu hôn với Trí Trí. Bởi vì hôn ước trước đây đã bị hủy bỏ, Khấu Trọng ta ngày nay không còn cơ hội trở thành chủ của thiên hạ nữa, chỉ là một bá tính bình dân. Trí Trí có chịu ủy khuất hạ mình lấy ta hay không, đều do nàng tự mình quyết định.

Gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Trí lập tức trắng bệch, thân hình run lên:

- Ngươi đang nói gì? Đừng có nói xàm! Cha…

Khấu Trọng chân tâm thành ý nói:

- Trong đời ta chưa có lúc nào biết rõ mình đang làm gì hơn lúc này. Ta càng biết rõ mình muốn cái gì, đó chính là được cùng Trí Trí cùng nhau sống thật hạnh phúc, nguyện làm uyên ương không làm tiên. Ta đã thề sau này bỏ hết việc tranh bá thiên hạ, chỉ toàn tâm toàn lực khiến Trí Trí có được hạnh phúc và niềm vui lớn nhất, nắm tay nhau sống đến răng long tóc bạc. Trước nay ta như lãng tử lang thang không biết đường về, chỉ đến gần đây mới biết được quê nhà mình ở đâu. Chưa có thời khắc nào ta hiểu rõ ý không muốn Lĩnh Nam bị cuốn vào dòng xoáy phân tranh trong thiên hạ của nàng như lúc này. Bởi vì ta chính là người trong cuộc, lĩnh hội được những khả năng đáng sợ có thể xảy ra.

Hai mắt Tống Ngọc Trí lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Nàng cắn môi cúi đầu một lúc lâu đoạn nhỏ giọng:

- Đừng nói bậy nữa, Thiếu Soái cho rằng hiện giờ còn có thể rút lui được sao?

Khấu Trọng nói:

- Vì Trí Trí ta có thể làm bất kỳ chuyện gì. Trên chiếc chiến thuyền đó, ngoài ta ra còn có Từ Tử Lăng và một người nữa mà Trí Trí nhất định đoán không ra.

Tống Ngọc Trí ngạc nhiên nhìn gã, không giấu được vẻ ngạc nhiên, hai mắt mở to:

- Ngươi nói thật à!

Khấu Trọng vươn mình đứng dậy, bước tới bên cạnh nàng, quỳ một gối xuống tay trái đặt lên ngực, tay phải nắm lấy lan can, ngưng thần nhìn Tống Ngọc Trí:

- Sự việc liên quan đến hạnh phúc cả đời của chúng ta, ta làm sao dám nói bậy. Người mà nàng đoán không ra tương lai sẽ trở thành chân chủ thống nhất thiên hạ. Ta và Tử Lăng sẽ tận hết toàn lực hỗ trợ y đăng lên đế vị, bởi vì bọn ta tin rằng y là nhân tuyển tốt nhất để làm hoàng đế.

Môi Tống Ngọc Trí run run:

- Người đó là ai?

Khấu Trọng nói chầm chậm từng chữ:

- Lý Thế Dân!

Thân hình yểu điệu của Tống Ngọc Trí chấn động:

- Cha làm sao mà chấp nhận chuyện này?

Khấu Trọng trầm giọng:

- Bọn ta đã được lão nhân gia người hoàn toàn ủng hộ.

Thân hình Tống Ngọc Trí lại run lên, nước mắt nàng chảy dài, tay run run đưa ra chạm vào mặt Khấu Trọng, nghẹn ngào:

- Khấu Trọng! Ôi! Khấu Trọng! Chàng…

Khấu Trọng trân trọng đưa hai tay nắm lấy bàn tay vừa mềm vừa thơm của nàng hôn nhẹ vào bàn tay, thần hồn điên đảo:

- Ông trời ơi, thì ra việc khiến Trí Trí cảm động đến nỗi quên hết mọi sai lầm trong dĩ vãng của ta lại khiến người động lòng như vậy. Đợi sau khi sự việc ở Trường An kết thúc, ta sẽ trở về động phòng hoa chúc với Trí Trí, ha ha! Ý!

Gương mặt xinh đẹp còn đọng lại những giọt lệ mừng vui của Tống Ngọc Trí đỏ lên, thần thái giận dỗi yêu kiều thật khiến người mê say. Nàng cúi đầu nói:

- Ta đồng ý gả cho chàng sao?

Khấu Trọng được rồi lại mất, mặt mày đầy vẻ thất vọng nhìn Tống Ngọc Trí lấy tay về, đoạn lại cợt nhả:

- Tống tam tiểu thư nàng nếu không gả cho ta thử hỏi ai dám lấy nàng? Kẻ đó phải hỏi qua Tĩnh Trung Nguyệt trên tay Khấu Trọng ta và Thiếu Soái quân mới được. Hơn nữa hoàng đế tương lai lại là huynh đệ can đảm tương chiếu, ân oán chằng chịt với ta. Nàng không lấy ta thì lấy ai? Hãy tin ta đi, chúng ta là một đôi đẹp nhất thiên hạ đó!

Tống Ngọc Trí liếc gã một cái nói:

- Coi huynh đó! Vẫn tính tình như vậy, nói mà không biết xấu hổ.

Khấu Trọng cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người đều không hẹn mà cùng hoan hô, gã rốt cuộc đã có được Tống Ngọc Trí.

Gã đối với chuyện này đã từng rơi vào tuyệt vọng, chịu cảm giác hữu tâm vô lực giày vò. Hiện tại việc vốn không có khả năng đã thành sự thật. Tống Ngọc Trí chưa từng có thần thái cười đùa với gã như vậy.

Gã không nhịn được bật cười:

- Đây chính là điểm độc đáo của tiểu tử ta. Biết được tam tiểu thư nàng vốn được người ta cung kính cúi chào đến phát chán nên tiểu tử mới làm đúng điều mà nàng thích, nếu không làm sao được nàng để mắt chứ? Ài! Ta phải đi rồi! Để ta gọi Tử Lăng và Tần Vương đến chào hỏi với nàng được không? Ta có thể giới thiệu với họ đây là hiền thê chưa cưới của ta không?

Tống Ngọc Trí đột nhiên từ trên ghế phóng người hạ xuống chỗ lối ra, đoạn yêu kiều xoay người lại, gương mặt vẫn còn đọng nước mắt vừa mừng vừa thẹn, thần tình vừa giận dỗi vừa thích thú nhẹ nhàng nói:

- Trí Trí không muốn gặp ai cả, huynh phải sống mà về gặp ta, đừng có háo thắng, nhất định phải lấy đại cuộc làm trọng, có biết không? Khấu Thiếu Soái?

Dứt lời liền bỏ đi như một trận gió.

-----

Chú thích

(1): Dựa theo câu ba ông hàng da bằng một ông Gia Cát

(
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.