Chương trước
Chương sau
Toàn thân Âm Hiển Hạc run rẩy, tựa như mất đi khả năng tự mình chống đỡ thân thể, hoàn toàn dựa vào đôi tay ngọc của Kỷ Thiến đỡ vào hai bên sườn. Nàng lúc này đang cúi người ôm lấy thân hình dài ốm của y.

- Tiểu Kỉ ở đâu?

Kỷ Thiến không hề ngại ngần áp má vào đầu Âm Hiển Hạc, đôi mắt đẹp nhắm lại.

Nước mắt không ngừng chảy ra, nàng buồn bã nói:

- Ta chưa từng định kể chuyện quá khứ cho bất kỳ ai, cũng không ai muốn biết. Ngày đó Tử Lăng đến hỏi ta, ta sợ hắn là người của Hương gia nên mới giả như không biết. Thật ra Tiểu Kỉ và Tiểu Vưu là tỷ muội tốt nhất của ta. Đêm đó chỉ có ba người chúng ta là đào tẩu thành công, những tỷ muội khác đều bị Hương gia giết đi để diệt khẩu.

Từ Tử Lăng trầm giọng:

- Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?

Kỷ Thiến như rơi vào hồi ức thảm khốc năm xưa, gương mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc bi thương, hai mắt nhắm chặt, hai tay vẫn ôm lấy Âm Hiển Hạc, môi run run:

- Hôm đó không có huấn luyện như thường lệ. Chúng ta bị bọn ác nhân giám quản bắt ở trong phòng. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng người la hét, lửa cháy khắp nơi. Lúc đó ta và Tiểu Vưu, Tiểu Kỉ ở chung một phòng. Tiểu Kỉ dũng cảm nhất, đề nghị chúng ta lập tức nhân cơ hội này bỏ trốn. Thế nhưng các tỷ muội khác đều nhát gan, ba người chúng ta chỉ đành trèo qua cửa sổ rời khỏi phòng. Bọn ác nhân quả nhiên đến ngay sau đó. Bọn ta trốn trong mấy lùm cây trong hoa viên, nghe thấy tiếng các tỷ muội la thảm trước khi chết, thật là một giấc mộng đáng sợ. Ác nhân phát hiện thiếu mất ba người bọn ta liền tìm kiếm khắp nơi. Cũng may lúc đó có người phá cửa vào, khiến bọn ác nhân phải chạy trốn. Bọn ta liền nhân cơ hội đó từ cửa sau chạy ra ngoài, theo dòng người rời khỏi Giang Đô. Đừng khóc nữa, ngồi lên rồi mới nói tiếp được không?

Câu cuối là nói với Âm Hiển Hạc.

Từ Tử Lăng bước đến đỡ y đứng dậy. Kỷ Thiến liền kéo y ngồi xuống giường, lại lau nước mắt cho y. Từ Tử Lăng không ngờ ngoài vẻ ngang ngược phóng khoáng, Kỷ Thiến còn có mặt ôn nhu dịu dàng thế này, trong lòng liền cảm thấy thương xót.

Không đợi Âm Hiển Hạc hỏi, Kỷ Thiến tiếp tục kể:

- Sau khi rời thành, bọn ta hoảng sợ cuống cuồng chạy trốn, lúc đó chỉ biết chạy được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Ôi! Chạy đến lúc chúng ta vừa mệt vừa đói, cũng may gặp được người tốt, không đến nỗi bị đói chết. Chạy mãi đến Tương Dương mới ổn định lại.

Âm Hiển Hạc chấn động:

- Tương Dương!

Rốt cuộc y cũng dừng lại không khóc nữa.

Kỷ Thiến gật đầu:

- Bọn ta ba người dựa vào nhau mà sống, không có đồ ăn thì đi xin đi trộm. Vì sợ người ta khinh khi bọn ta là nữ nhân, chỉ đành cải dạng nam trang. Thế nhưng đi đêm lắm cũng gặp ma, có một lần đi trộm thì bị người ta bắt được. Nhà đó là của một danh kỹ nổi tiếng nhất Tương Dương. Người thương hại chúng ta, khai ân thu bọn ta làm con nuôi?

Âm Hiển Hạc biến sắc:

- Thu các người làm đồ đệ?

Kỷ Thiến không phát giác sự khác lạ của Âm Hiển Hạc, nói tiếp:

- Chỉ có Tiểu Kỉ không chịu theo dì Doanh học nghề, cũng may có dì Doanh chống lưng, không ai dám ức hiếp nó. Sau đó dì Doanh bỏ nghề gả cho người ta, Tiểu Vưu và Tiểu Kỉ ở lại Tương Dương còn ta thì đến Trường An tìm cơ hội. Vì ta biết được Trì Sanh Xuân ở Trường An, chỉ cần có cơ hội báo thù cho các tỷ muội đã chết thảm, ta quyết không bỏ qua.

Tiếp đó nước mắt chảy như mưa, nàng nghẹn ngào:

- Lúc bọn chúng cướp ta đi đã giết chết nhị thúc của ta. Nhị thúc là người thân duy nhất của ta. Ta không hề nói nguyên nhân thúc sự đến Trường An cho Tiểu Vưu và Tiểu Kỉ nghe.

Từ Tử Lăng hiểu ra, đây chính là thủ đoạn bảo mật của Hương gia. Giết người diệt khẩu, khiến cho việc bắt cóc dân nữ không bị tiết lộ ra ngoài, người khác lại không cách gì tra xét được. Khi Giang Đô binh biến, Hương gia biết rõ không cách gì đem số nữ hài đó theo được. Bọn chúng là người theo Dương Quảng, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của Vũ Văn Hóa Cập. Vì phải đào tẩu gấp và để tránh tiết lộ tin tức, bọn chúng đã hạ độc thủ giết hết các nữ hài, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm.

Gã trầm giọng:

- Cô làm sao biết Trì Sanh Xuân, làm sao biết hắn ở Trường An.

Kỷ Thiến đáp:

- Sau khi ta bị bắt, bị đưa tới Giang Đô nhốt lại, đã từng gặp mặt hắn vài lần. Hắn và thủ hạ nói chuyện, đã từng nhắc đến việc làm ăn đổ trường ở Trường An. Ta vẫn luôn ghi nhớ. Giết hắn cho ta được không? Coi như ta cầu xin các người!

Âm Hiển Hạc đột nhiên đứng dậy, quả quyết nói:

- Ta muốn lập tức tới Tương Dương. Thanh lâu của Tiểu Vưu ở chỗ nào?

Kỷ Thiến kéo tay áo y, ủ rũ nói:

- Trước tiên cứ giết Trì Sanh Xuân cho ta. Ta sẽ cùng ngươi đến Tương Dương. Ta không cần biết Hương gia Trì gia gì, chỉ cần đem hắn chặt thành ngàn khúc là được.

Nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, ai mà không động lòng.

Từ Tử Lăng nói:

- Chúng ta hãy bình tĩnh lại rồi mới tính toán chu toàn, được không?

Âm Hiển Hạc cúi đầu nhìn Kỷ Thiến:

- Ta nhất định sẽ giết Trì Sanh Xuân cho nàng, tiểu thư cứ yên tâm.

Kỷ Thiến vẫn không chịu buông tay đang nắm chặt tay áo của y, dùng tay kia lau nước mắt:

- Sớm biết người là người tốt mà.

Âm Hiển Hạc bình tĩnh trở lại, ngồi xuống giường bên cạnh Kỷ Thiến, quay sang Từ Tử Lăng hỏi:

- Tử Lăng có đề nghị gì?

Từ Tử Lăng đáp:

- Mục tiêu của mọi người đều thống nhất, đó là phải để tên Trì Sanh Xuân táng tận lương tâm này gặp báo ứng đáng có. Vấn đề là ta muốn nhổ tận gốc rễ gia tộc chuyên làm việc ác của hắn, Trì Sanh Xuân chỉ là một trong số đó mà thôi.

Kỷ Thiến nhìn Âm Hiển Hạc xin giúp đỡ, Âm Hiển Hạc gật đầu:

- Tử Lăng nói đúng. Gia tộc của Trì Sanh Xuân vì phải tránh chúng ta đuổi giết, rất có khả năng đến Trường An để tị nạn. Chúng lại càng hi vọng có thể tạo lập thế lực và quan hệ ở đây, Trì Sanh Xuân vì thế mới thi triển mọi thủ đoạn cố chiếm lấy Thượng Lâm Uyển.

Từ Tử Lăng nói:

- Lúc này có lẽ Trì Sanh Xuân đã biết thân phận hắn đã bị bại lộ nên mới đề phòng rất cẩn thận. Mười hai thời thần đều có cao thủ bảo hộ thì không cần phải nói. Giết hắn tuyệt không dễ dàng, một khi đã đả thảo kinh xà, đối với toàn bộ kế hoạch của chúng ta bất lợi vô cùng. Ta có một đề nghị thế này. Sáng sớm mai Thiến tiểu thư và Hiển Hạc hãy đi Tương Dương tìm Tiểu Vưu và Tiểu Kỉ, sau đó đến Bành Lương, chúng ta có thể hội họp ở Lương Đô. Sau khi đã có kế hoạch an bài thỏa đáng để đối phó Hương gia, Thiến tiểu thư có thể trở về Trường An, tận mắt chứng kiến Hương gia sụp đổ.

Mục quang Kỷ Thiến hướng về phía Âm Hiển Hạc, kiếm khách cô độc này nhìn nàng gật đầu khẳng định.

Kỷ Thiến ngẩn ra nhìn y hồi lâu đến nỗi Âm Hiển Hạc cảm thấy lúng túng, đoạn nàng gật đầu đáp:

- Thôi được! Cách các người nghĩ ra chắc là tốt hơn Thiến Nhi.

Trong lòng Từ Tử Lăng nổi lên một cảm giác kì lạ, một chuyện thần kỳ vừa chớm xảy ra giữa Kỷ Thiến và Âm Hiển Hạc. Có lẽ là do hai người đều có quá khứ đau thương khiến họ trong thời gian ngắn có thể thông cảm và tin tưởng nhau, cũng có thể là do duyên phận hoặc do sự hấp dẫn lẫn nhau khó lý giải được giữa nam và nữ khiến cho hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau này xích lại gần nhau.

Kỷ Thiến không hề tin ai, Âm Hiển Hạc hiển nhiên là ngoại lệ

Âm Hiển Hạc nói:

- Muốn đi chi bằng đi ngay bây giờ.

Từ Tử Lăng hiểu rõ tâm tình của y, gã nói:

- Thiến tiểu thư tốt nhất là trước mắt mọi người công nhiên rời thành, khi trở lại sẽ tiện hơn nhiều. Ta sẽ tiễn hai người một đoạn.

Kỷ Thiến đưa tay nắm lấy cánh tay Âm Hiển Hạc, nhẹ giọng:

- Điệp công tử hãy nghĩ ngơi cho khỏe, Thiến Nhi đi nói vài lời với dì Thanh, thu thập hành trang. Sau đó sẽ trở lại trò chuyện với hai người. Tiểu Kỉ là một nữ hài tử rất đáng yêu và kiên cường! Ta và Tiểu Vưu đều hay nghe lời muội ấy.

Nói đoạn hướng đến Từ Tử Lăng thi lễ, tha thướt rời đi.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Từ Tử Lăng bật cười:

- Bây giờ có thể yên tâm rồi! Huynh và lệnh muội sẽ đoàn tụ rất nhanh thôi. Còn có kết cục nào mỹ mãn hơn chứ. Chiêu treo thưởng tìm người đó vốn không được, vì người biết được hành tung của lệnh muội đều ở trong vùng thế lực của Đường quân.

Âm Hiển Hạc than:

- Từ bây giờ cho đến Lạc Dương, mỗi ngày của ta sẽ dài như một năm.

Từ Tử Lăng vươn người đứng dậy cười nói:

- Ngược lại mới đúng, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, phải nói là mải vui quên cả ngày tháng.

Dứt lời cười cười bỏ đi.

o0o

Khấu Trọng đưa mắt nhìn theo thuyền đưa Tống Khuyết về phía nam thuận theo dòng nước đi xa dần, trước sau có bốn chiến thuyền hộ tống và hơn một ngàn Tống gia binh.

Từ thời khắc này trở đi, Khấu Trọng gã đã trở thành lãnh tụ tối cao của liên quân Thiếu Soái, trách nhiệm nặng nề đã hoàn toàn đè lên vai gã.

Tống Lỗ đứng bên cạnh gã lên tiếng:

- Chúng ta về thôi!

Khấu Trọng trầm giọng hỏi:

- Tình huống tấn công Giang Đô sao rồi?

Tống Lỗ đáp:

- Pháp Lượng đã thành công đánh hạ Bì Lăng. Ta bảo hắn đừng nên khinh cử vọng động. Giang Đô dù sao cũng là thành thị lớn, sức phòng ngự mạnh, chỉ nên cô lập chờ chúng thiếu lương mà sinh ra binh biến, không nên miễn cưỡng công thành.

Khấu Trọng đồng ý:

- Lỗ Thúc cẩn thận là đúng. Nói cho cùng Dương Châu có thể tính là quê nhà của ta. Lý Tử Thông chỉ là người ngoài, làm sao đấu được thổ địa như ta. Ài! Có tin tức gì của Trí Trí không?

Tống Lỗ nói:

- Cứ mỗi mười ngày ta đều truyền những tin tức có liên quan đến ngươi về Lĩnh Nam. Nó xem ra cũng quan tâm đến ngươi lắm.

Khấu Trọng lắc đầu cười khổ:

- Quay về mới nói. Con cần lập tức triệu tập hội nghị. Thời gian đóng băng chỉ còn có hơn hai tháng. Chúng ta phải lợi dụng cho tốt cơ hội trời cho này.

o0o

Từ Tử Lăng tiễn Âm Hiển Hạc và Kỷ Thiến xong, từ bí đạo âm thầm quay lại Trường An, đến phủ tướng quân gặp Lý Tịnh.

Trận tuyết lớn tối qua đã ngưng lại, nhưng trên trời vẫn có mây đen nặng trĩu, thành Trường An đã biến thành một thế giới màu trắng. Nam nữ lão ấu đều ra đường dọn tuyết đọng. Vết bánh xe và chân ngựa đạp lên tuyết tạo thành những vệt đen đầy đường, tràn ngập không khí sinh hoạt nhộn nhịp thường ngày.

Thế nhưng tâm thần của Từ Tử Lăng lại đặt vào đại sự liên quan đến chiến tranh và hòa bình của thiên hạ, khiến gã cảm thấy mình và những người xung quanh tựa như sống trong hai thế giới khác nhau.

Thuyết phục được Lý Thế Dân hay không là cửa ải thứ nhất, tiếp theo còn có hai cửa ải của Khấu Trọng và Tống Khuyết, trong đó còn liên quan đến những vấn đề phức tạp, chỉ cần một việc không xong thì toàn bộ đại kế của gã như nước đổ đi.

Gã đi vào phủ từ cửa sau không có khóa, một gia tướng trẻ tuổi nét mặt trung hậu đang chờ sẵn, dẫn gã vào trong nội đường.

Lý Tịnh đã chờ đợi bồn chồn, chào hỏi kéo gã ngồi xuống liền hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta không dám nói rõ với Tần Vương, chỉ nói là ngươi đã bí mật đến Trường An, có chuyện khẩn yếu cần thương lượng với người. Người đồng ý sau khi bái kiến Hoàng thượng sẽ đến đây gặp ngươi.

Từ Tử Lăng nói:

- Chỉ cần Tần Vương chịu toàn lực tranh giành đế vị, đệ sẽ thuyết phục Khấu Trọng hỗ trợ y lấy thiên hạ.

Lý Tịnh nghiêm trang hỏi:

- Khấu Trọng có biết đệ đi gặp Tần Vương không?

Từ Tử Lăng lắc đầu:

- Chuyện này sau khi đệ và Khấu Trọng chia tay mới quyết định.

Lý Tịnh ủ rũ:

- Theo ta thì đệ chỉ là phí công vô ích. Cho dù có thể thuyết phục được Tần Vương, tuy khả năng này cũng rất thấp, nhưng Khấu Trọng trong tình huống này làm sao bỏ hết mọi thứ được. Hắn làm sao ăn nói với thủ hạ theo gã? Huống hồ còn có Tống Khuyết?

Từ Tử Lăng nói:

- Nếu ta không thể thuyết phục Lý Thế Dân, mọi chuyện không cần phải nói nữa. Ta chỉ đành về Bành Lương giúp Khấu Trọng công đả Lạc Dương. Thế nhưng chỉ cần Lý Thế Dân hạ quyết tâm, cửa ải của Khấu Trọng ta có lòng tin sẽ vượt qua. Còn về Tống Khuyết, ta đã nghĩ đến một khả năng. Thế nhưng có thể thành công hay không thì chỉ đành xem ý trời thôi.

Lý Tịnh chau mày:

- Khả năng gì?

Lúc đó gia tướng vào báo Lý Thế Dân đã đến.

o0o

Khấu Trọng ngồi trên soái tọa đặt trên bậc thềm phía nam đại sảnh, Vô Danh đậu trên vai trái, để cho chủ nhân rời xa đã lâu nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngồi bên tay phải gã, đầu tiên là Tống Lỗ, tiếp theo là Tuyên Vĩnh, Tống Bang, Tống Sảng, Úc Nguyên Chân, Ma Thường, Bạt Dã Cương, Bạch Văn Nguyên. Bên tay trái ngồi đầu là Hư Hành Chi sau đó là “Lý Soái” Vương Trọng Tuyên, Trần Trí Phật, Âu Dương Thiến, Trần Lão Mưu, Tiêu Hoành và Vương Huyền Thứ.

Những đại tướng khác nếu không phải tham gia chiến dịch ở Giang Đô thì cũng bận việc khẩn yếu khác, không ở Lương Đô.

Trần Lưu được các tướng xuất thân từ Song Long Bang là Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa và Tra Kiệt ba người chủ trì, bảo vệ thành trì tiền tuyến gần với quân Đường nhất của Thiếu Soái quốc.

Khấu Trọng hoàn toàn hồi phục dáng vẻ ung dung tự tin thường ngày.

Hư Hành Chi báo cáo đầu tiên:

- Lưu Hắc Thát được Từ Viên Lãng hỗ trợ, đánh trận nào thắng trận đó đã liên tiếp đoạt được nhiều thành trì. Hiện nay đang đối đầu với năm vạn Đường quân do Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông và Lý Nghệ soái lĩnh ở ngoài thành Nhiêu Dương ở Hà Bắc, thắng bại chưa biết.

Khấu Trọng chau mày:

- Lý tiểu tử chạy đi đâu rồi?

Tuyên Vĩnh đáp:

- Nghe nói là Lý Uyên bất mãn Lý Thế Dân để cho Thiếu Soái quân thành công đột vây trở lại Lương Đô nên buộc hắn phải về Trường An để giải thích.

Khấu Trọng than:

- Tính mạng của Lý tiểu tử nguy rồi!

Đoạn gã kiên quyết nói:

- Vậy phương bắc không cần phải lo nữa. Ta dám khẳng định Lý Nguyên Cát không phải là đối thủ của Lưu đại ca, hắn sẽ nhanh chóng đại bại mà thôi.

Tống Lỗ nói:

- Chúng ta nên dùng thái độ gì đối với Lưu Hắc Thát?

Khấu Trọng cung kính đáp:

- Lỗ thúc minh giám, chúng ta sẽ biết rõ tình huống bên phía Lưu đại ca rất nhanh thôi. Đánh bại Lý Nguyên Cát rồi huynh ấy nhất định sẽ liên lạc chúng ta. Mọi người đều là huynh đệ, có gì mà không thể bàn bạc chứ? Điều quan trọng nhất là chúng ta cần phải tăng thêm vốn trên tay mình, như vậy lúc mọi người hợp tác cũng sẽ vui vẻ hơn.

Chư tướng thuộc Tống gia và Lý Liêu thấy gã tôn kính Tống Lỗ như vậy liền lộ ra thần sắc an tâm. Bởi vì đến lúc này bọn họ vẫn không biết rõ vì sao Tống Khuyết lại buông bỏ tất cả mà trở về Lĩnh Nam, trong lòng không sinh nghi mới là lạ. Thế nhưng hiện tại thấy Khấu Trọng và Tống Lỗ hòa thuận như vậy thì biết không phải là giữa Khấu Trọng và Tống Khuyết nảy sinh vấn đề, họ liền cảm thấy lo âu bớt đi hơn phân nửa.

Khấu Trọng nói:

- Mọi người đều là người mình, chuyện gì cũng không cần phải giấu giếm. Lần này Phiệt chủ vội về Lĩnh Nam là do người đã quyết chiến với Ninh Đạo Kỳ. Tuy bất phân thắng bại nhưng lại lưỡng bại câu thương nên phải về phủ tĩnh dưỡng. Tin tức này không được để lộ ra ngoài, mọi người biết trong lòng là được.

Những lời này vừa nói ra, tập tức làm mọi người chấn động. Thế nhưng vượt khỏi sự tưởng tượng của gã, việc này không những không đả kích sĩ khí, ngược lại còn làm cho sĩ khí tăng thêm. Bởi vì Ninh Đạo Kỳ được xem là thiên hạ đệ nhất cao nhân, Tống Khuyết có thể đánh hòa với ông ta không hề làm tổn hại thanh danh.

Sau khi trả lời một loạt các câu hỏi, đại sảnh dần bình tĩnh trở lại, người người hăm hở chờ Khấu Trọng ban bố đại kế thống nhất thiên hạ của gã.

Sự mờ mịt trong lòng Khấu Trọng lập tức biến mất, gã biết lòng tin của mọi người với gã tuyệt không dưới Tống Khuyết. Hành động điều binh khiển tướng thống nhất phương nam của gã sẽ được tiến hành trong trạng thái sĩ khí của liên quân dâng cao đến đỉnh điểm. Hai bờ Trường Giang sẽ không còn ai là đối thủ của gã nữa.

Gã quay sang Tống Lỗ hỏi:

- Tam quân chưa động, lương thảo đi trước, Lỗ thúc thấy tình huống hậu cần tiếp tế lương thực thế nào?

Tống Lỗ mỉm cười:

- Vô luận Thiếu Soái muốn chinh phạt địa phương nào, ta cũng có cách đem vật tư lương thực chuyển tới bằng hai đường thủy lục, liên tục không dứt.

Khấu Trọng vỗ lên thành ghế một cái cười dài:

- Như vậy là được rồi! Chúng ta đánh chỗ gần trước, chỗ xa sau. Trước tiên thu thập Lý Tử Thông và Thẩm Pháp Hưng, sau đó đánh dẹp Phụ Công Hựu, chiếm lấy Tương Dương. Áp chế Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hoành ở phía nam Trường Giang, dùng phương pháp cô lập làm bọn chúng suy yếu, từng bước xâm chiếm, đồng thời chuẩn bị cho trận đại chiến phương Bắc. Mọi người có phúc cùng hưởng, họa thì không có phần của chúng ta, phải không?

Chúng tướng không phân Thiếu Soái quân hoặc Tống gia quân, hay người Lý Liêu đều đồng thanh đáp ứng như sấm.

o0o

Lý Thế Dân nắm chặt tay Từ Tử Lăng, than:

- Thế Dân thật vô cùng hối hận trước cái chết của Hạ Vương.

Hắn một mình đi vào thư phòng, cận vệ đi theo đều đứng bên ngoài đại sảnh, dùng hành động biểu đạt lòng tin với Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng than thầm trong lòng. Lý Thế Dân để cho Lý Nguyên Cát tự tung tự tác, dùng cái chết của Đậu Kiến Đức bức Khấu Trọng đầu hàng, trong đó cũng có nổi khổ không thể nói ra. Thế nhưng đến khi Khấu Trọng phóng xuống tường thành Lạc Dương thì tình huống không còn kiểm soát được nữa.

Lý Tịnh buông tay đứng một bên.

Lý Thế Dân nói:

- Tử Lăng ngồi xuống hãy nói.

Đoạn đưa mắt ra hiệu cho Lý Tịnh, Lý Tịnh biết ý lùi ra ngoài. Y hiểu rõ Từ Tử Lăng là hạng người gì nên không lo lắng cho sự an toàn của Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân kéo gã đến bên bàn để gã ngồi xuống mới buông tay gã ra:

- Nghe nói con trai Lương Sư Đô đã mua một số hỏa khí Giang Nam lớn của Hải Sa Bang. Tử Lăng nghi ngờ đây là âm mưu của Hoàng huynh đối phó Lý Thế Dân ta, phải không?

Từ Tử Lăng gật đầu:

- Lương Sư Đô rất có khả năng là người của Ma Môn, ngoài ra Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn cũng từng hiện thân gần vùng thành Ba Đông, cộng thêm một số dấu vết khác, điều ta nghi ngờ tuyệt không phải là không có căn cứ.

Tiếp đó gã đem quan hệ phức tạp của Vân Ngọc Chân, Hương Ngọc Sơn và Hải Sa Bang kể ra một lượt

Lý Thế Dân trầm ngâm:

- Ta ban đầu vốn không tin chuyện này, thế nhưng nghe Tử Lăng phân tích kỹ càng như vậy, chuyện này không phải là không có khả năng.

Sau đó hắn chăm chú nhìn Từ Tử Lăng, hai mắt thần quang đại thịnh:

- Tử Lăng mạo hiểm đến Trường An chỉ vì chuyện này sao?

Từ Tử Lăng lặng yên một lúc mới chậm rãi nói từng chữ:

- Lần này ta tới Trường An là muốn hỏi rõ tâm ý của Thế Dân huynh, rốt cuộc là muốn bó tay ngồi chờ chết hay nỗ lực phản kích lại? Có thể vì thương sinh thiên hạ, vì hạnh phúc của vạn dân mà bỏ hết tất cả, bao gồm cả gia tộc và tình cốt nhục phụ tử huynh đệ, để thiên hạ thống nhất trên tay ngươi, hết lòng làm một vị hoàng đế tốt, yêu nước thương dân không?

Hai mắt Lý Thế Dân thần quang lại càng thịnh hơn, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, trầm giọng:

- Những lời này của Tử Lăng không phải là đã quá muộn sao?

Từ Tử Lăng lắc đầu:

- Không giấu gì Thế Dân huynh, ta không thể cho huynh một đáp án khẳng định, chỉ là tận lực mà làm. Chỉ có huynh và Khấu Trọng hòa giải mới là phương pháp duy nhất để giải quyết mối đại họa như lửa cháy ngang mày của Trung Nguyên.

Song mục Lý Thế Dân chăm chú nhìn Từ Tử Lăng không chớp:

- Khấu Trọng có biết chuyện này không?

Từ Tử Lăng thản nhiên nói:

- Ta còn chưa có cơ hội nói với y.

Lý Thế Dân đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra cửa lớn không hề quay đầu nhìn lại.

Từ Tử Lăng nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn, đầu óc chợt trống rỗng.

(
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.