Âm Hiển Hạc và Từ Tử Lăng hội họp trong thính đường tối đen không thắp đèn. Bên ngoài viện gió tuyết đã giảm bớt, chuyển thành những bông tuyết nhỏ li ti rơi rả rích.
Âm Hiển Hạc lắc đầu:
- Không có người! Giải thích duy nhất là Kỷ Thiến đã đem hết nô bộc trong nhà đi xa, thế nhưng trong tủ trống trơn, cho dù đi xa cũng không cần phải thế.
Từ Tử Lăng nói:
- Ta nghĩ Kỷ Thiến đã dời nhà đi chỗ khác, những tranh họa treo trên tường đều không còn, nhưng đồ đạc trong nhà lại còn nguyên.
Âm Hiển Hạc ngồi xuống một bên, cười khổ:
- Sao lại trùng hợp thế, hay là ta quay về Thượng Lâm Uyển hỏi cho rõ ràng.
Từ Tử Lăng ngồi xuống cạnh y, lắc đầu nói:
- Như vậy chỉ khiến người ta nghi ngờ mà thôi, dù có bỏ tiền ra cũng vô dụng. Người của Thượng Lâm Uyển chắc không dám tiết lộ chỗ ở mới của Kỷ Thiến đâu. Để ta nghĩ biện pháp.
Trong đầu gã hiện lên vài người, đầu tiên là Lý Tịnh, có lẽ y không để ý hành tung của Kỷ Thiến, nhưng chỉ cần y cho người điều tra, nhất định sẽ có kết quả. Thế nhưng tình huống hiện tại rất vi diệu, gã muốn thông qua Lý Tịnh để gặp Lý Thế Dân là vì không còn tuyển chọn nào khác. Thế nhưng những chuyện khác thì không nên để liên quan đến Lý Tịnh, vì tư thông với địch là đại tội phản quốc.
Gã lại nghĩ đến Trần Phủ trong tiệm cầm đồ Vinh Đạt, nhưng do hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283592/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.