Hai gã chầm chậm xuống núi đi về hướng hoang thôn.
Đêm đó mây đen dầy đặc, trăng sao ảm đạm, gió núi thổi hun hút, khung cảnh hoang lương lạnh lẽo không thể tả xiết.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Vì sao Hy Bạch huynh nghĩ rằng thôn làng này có điều không ổn?
Hầu Hy Bạch đáp:
- Quy mô và kết cấu các gian nhà trong thôn này có điểm khác biệt với những thôn trấn nhỏ hẻo lánh khác, tựa như là nơi tị thế ẩn cư của người có gia thế, nên ta cảm thấy có chút tà môn.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Đúng là như vậy. Thế mà ta và Khấu Trọng trước kia không hề để tâm, lại còn thiêu hủy mất vài căn nhà trong đó.
Hầu Hy Bạch mỉm cười nói:
- Ta còn có một thắc mắc, vừa nãy Tử Lăng nói sau khi bị thương đã nghĩ thông nhiều vấn đề mà trước đây đã gặp bế tắc, không biết là vấn đề gì vậy? Ta thật hiếu kỳ quá.
Từ Tử Lăng nhẹ nhàng trả lời:
- Ta đang suy nghĩ về vũ trụ thần bí vĩ đại, vô thủy vô chung. Nó ở trước mặt chúng ta tựa như một câu đố vô cùng vô tận, nằm ngoài chúng ta nhưng lại có tương quan chặt chẽ, chúng ta cũng là một bộ phận trong đó. Cảm giác này vô cùng mê người, chỉ cần tập trung suy nghĩ về việc đó, bản thân tự nhiên như có được sự giải thoát. Điều đó khiến ta từ thụ thương thống khổ được đề thăng và thanh tịnh trở lại, hơn nữa dường như hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283554/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.