Trong làn mưa miên man, trời đất mịt mù, lại vào đêm thu lạnh lẽo nên càng tăng thêm ý vị thê lương.
Hoài Thuỷ êm đềm chảy qua trước mặt. Gió thu từng trận quất tới.
Khấu Trọng và Dương Công Khanh kìm ngựa ở bìa khu rừng rậm, quan sát nơi sẽ vượt sông. Đoạn sông này rất hẹp, hai bên bờ đều là rừng rậm. Vừa là vị trí tốt nhất để vượt sông, song cũng là chỗ phục kích rất tốt của địch.
Cách chừng mười dặm dưới hạ du, thấp thoáng nhìn thấy ánh đèn của thành Chung Ly. Dưới mưa phùn rả rích, chỉ thấy tụ lại thành một quầng sáng yếu ớt. Trên dòng Hoài Thuỷ không thấy bóng dáng một con thuyền nào.
Tay phải Khấu Trọng khẽ vuốt ve Vô Danh đang đậu trên vai gã, lông mày nhíu chặt nhìn sang bờ bên kia.
Dương Công Khanh ngạc nhiên hỏi:
- Nếu Thiếu Soái hoài nghi bờ bên kia có phục binh thì sao không thả Vô Danh sang bên đó thám thính?
Khấu Trọng trầm giọng đáp:
- Bờ bên kia có thể có thám tử địch, nhưng khẳng định là không có lượng lớn phục binh. Hiện giờ chúng ta đang đứng cuối gió. Nếu trong rừng có địch nhân thì gió sẽ mang tiếng hô hấp và khí tức của họ vào tai ta. Đây chính là bí thuật mượn gió thăm dò địch của người Đột Quyết.
Dương Công Khanh không hiểu hỏi:
- Nếu đã như thế, chúng ta sao không dựng cầu mà vượt sông. Gỗ để làm cầu đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần Thiếu Soái hạ lệnh một tiếng là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283524/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.