Trong nội đường tĩnh lặng của tiệm cầm đồ Vinh Đạt, Từ Tử Lăng tiếp tục buổi học thứ hai sau khi gã đến Trường An. Hôm qua chủ yếu là nghe chủ tiệm Trần Phủ nói về phong thổ nhân tình, sinh hoạt tập quán của Bình Diêu, nhân tiện học khẩu âm địa phương của lão. Về mặt ngôn ngữ, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều là người có thiên phú, tiếng Đột Quyết hai gã cũng học rất nhanh, khẩu âm nơi đó tất nhiên cũng không làm khó được gã.
Trên chiếc bàn tròn để đầy các loại giấy tờ trong nghề như phiếu cầm đồ, phiếu tiền, sổ sách. Từ Tử Lăng nhìn đến hoa cả mắt. Trần Phủ ngồi bên kia bàn lên tiếng:
- Nghề cầm đồ của bọn ta có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là "tiền đẻ ra tiền". Đem tiền cho vay để lấy lời, kiếm tiền nhờ cho vay lãi cao. Có thể vay tiền theo kiểu tín chấp hoặc thế chấp. Vật thế chấp là những thứ có giá trị như trân bảo ngọc thạch, cho đến bất động sản như nhà cửa ruộng đất, thậm chí cả con người.
Từ Tử Lăng ngẩn người hỏi:
- Làm sao lấy người mà thế chấp được? Lỡ họ không có tiền trả chẳng lẽ đem người đi bán sao?
Trần Phủ cơ thể gầy đét, mặt dài như mặt ngựa, khoảng năm mươi tuổi, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, thái độ thân thiện nhiệt tình. Nghe Từ Tử Lăng hỏi vậy lão mỉm cười vẻ ám muội rồi nói nhỏ:
- Thiếu nợ trả tiền, không có tiền có thể bắt làm công để trả, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283459/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.