Trong những tia sáng đầu tiên của một ngày mới, ba gã thúc ngựa phi nhanh. Khi đến một gò cao, khung cảnh mở rộng ra trước mắt, trùng trùng lớp lớp đồi núi trải rộng dường như vô tận.
Bạt Phong Hàn cười rộ một tràng rồi nói:
- Không cần đến ba ngày, chúng ta sẽ xuyên qua một vùng rừng núi hoang dã. Muốn truy tung bọn ta trong địa hình này, thật chỉ có kẻ ngốc mới nằm mơ như vậy.
Khấu Trọng quay đầu nhìn lại, đưa mắt xem xét tỉ mỉ vùng bình nguyên phía Hoa Lâm ở đằng xa, lấy làm lạ nói:
- Tại sao địch nhân không động thủ đối phó chúng ta tại Hoa Lâm nhỉ?
Từ Tử Lăng đáp:
- Theo ta suy đoán thì bọn chúng có phần cố kỵ Đột Lợi. Trong ba lộ nhân mã đuổi theo chúng ta, theo như phân tích của Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ, chỉ có Thâm Mạt Hoàn mới có gan giết chết chúng ta mà thôi. Những người khác đều e ngại kết thâm cừu với Đột Lợi, có thể dẫn đến hậu hoạn vô cùng.
Thâm Mạt Hoàn vốn có Hiệt Lợi chống lưng, lại ẩn thân chốn đại mạc, đối với Đột Lợi căn bản không hề e sợ.
Bạt Phong Hàn mỉm cười:
- Sau khi bọn ta tiến vào vùng đồi núi này, có thể chọn một điểm nào đó đột vây trốn thoát. Cho dù địch nhân muốn đuổi cũng không được mà muốn chặn cũng chẳng xong. Vậy nên đối phương nếu muốn cướp đoạt Ngũ Thải thạch hoặc giết chết chúng ta, chỉ có cách chặn đầu trước khi chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283384/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.