Đỗ Hưng đến tay không, bên ngoài bộ võ phục màu vàng có khoác thêm một tấm áo choàng, chân đi giày da trâu. Quả không hổ danh Bá Vương, hắn có một thể hình vạm vỡ và khí thế thập phần bá đạo. Đỗ Hưng trạc tuổi tứ tuần, mặc dù không anh tuấn nhưng khôi ngô và tràn đầy khí chất nam nhi. Vòm trán cao hơn hẳn người bình thường, rõ ràng hắn cũng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu. Với cặp mắt sắc sảo ẩn dưới đôi lông mày rậm, có vẻ như không có việc gì có thể giấu được hắn.
Dưới ánh mắt sắc bén của ba người, Đỗ Hưng không hề tỏ ra có chút gì bất an, ngược lại còn điềm tĩnh đưa mắt đánh giá bọn họ. Tuy nhiên hắn rõ ràng không hề biết Bạt Phong Hàn là thần thánh phương nào, ánh mắt dừng lại ở chỗ y lâu nhất.
Khấu Trọng ung dung cười nói:
- Bá Vương phủ của Đỗ đương gia có phải là do vội vàng mà để quên ở nhà rồi không?
Đỗ Hưng hiên ngang ngồi xuống đối diện với ba người, hắn cười đáp:
- Đỗ mỗ lần này đến là để bàn chuỵên làm ăn, mang theo Bá Vương phủ liệu có tác dụng gì?
Nói rồi nhìn về phía Bạt Phong Hàn hỏi:
- Vị này là...?
Bạt Phong Hàn đứng dậy, ngạo nhiên nói:
- Chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới, ba vị cứ tự nhiên.
Nói xong liền đi về phía sau của thực điếm, cùng với Nhậm Tuấn cho ngựa ăn.
Đỗ Hưng thu ánh mắt nhìn theo bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283359/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.