Tuyết lớn đã ngừng rơi.
Trầm Lạc Nhạn điều khiển chiếc thuyền nhỏ rời bến, mang theo Từ Tử Lăng tới Phi Vân kiều, cũng là một chiếc cầu nhưng nhỏ hơn Dược Mã kiều. Hai người đi về hướng nam rồi chuyển hướng hai lần, tới Dược Mã kiều.
Từ Tử Lăng lại có cảm giác giống như ngày xưa ở Lạc Dương. Mọi việc trước mắt tất cả như đã từng xảy ra, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Trầm Lạc Nhạn thu lại mái chèo, để mặc dòng nước đưa con thuyền va nhẹ vào trụ cầu, co chân, ngọc thủ ôm lấy hai đầu gối, nhãn thần tuyệt đẹp điểm chút tang thương, trong khi ánh trăng vừa lộ ra khỏi đám mây đen, nhìn Từ Tử Lăng một cách hứng thú, nhưng vẫn không nói một lời nào.
Từ Tử Lăng phân vân không biết nàng có ý tứ gì, trong lòng phải thừa nhận tư thế, thần thái quyến rũ phi thường của Trầm Lạc Nhạn lúc này quả thật lay động lòng người. Gã bèn cười nhẹ hỏi:
- Trầm tiểu thư tối nay mời tiểu đệ đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
Trầm Lạc Nhạn nhẹ nhún vai nói:
- Không có gì, chỉ là muốn gặp ngươi thôi! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Không biết ta lớn hơn ngươi mấy tuổi? Ta đoán ta chỉ hơn ngươi hai, ba tuổi thôi. Ngươi năm nay chắc mới khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi là cùng. Nhớ là phải qua sinh nhật mới được tính thêm một tuổi nữa đấy.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Trầm tiểu thư hình như đã quên mất thân phận mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283307/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.