Chương trước
Chương sau
Khấu Trọng vừa bước chân ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Thường Hà đang dẫn Vũ Văn Bảo, một tướng lĩnh thủ hạ của Lý Nguyên Cát, đến tìm. Gã đành phải chào hỏi rồi cùng hai người trở vào tiểu sảnh nói chuyện. Trong lòng gã thầm nhủ, mình chỉ có duyên gặp Vũ Văn Bảo này một lần trong bữa dạ tiệc ở Thượng Lâm Uyển, cớ gì Vũ Văn Bảo lại đặc biệt đến thăm.

Sau khi nhấp hai ngụm trà nóng, Vũ Văn Bảo cười nói:

- Tề Vương dặn dò tiểu đệ đến thỉnh giáo tiên sinh, không biết bệnh của Tú Phương tiểu thư là gì vậy?

Khấu Trọng vẫn mơ hồ không hiểu ngầm ý đằng sau câu nói này của y. Có hai khả năng, một là Lý Nguyên Cát hâm mộ Thượng Tú Phương, quan tâm tất cả mọi thứ liên quan đến nàng, đang tìm mọi cách để săn đón. Khả năng còn lại có phần đáng suy nghĩ lo lắng, chính là Lý Nguyên Cát rõ ràng nắm chắc có một khoảng thời gian từ khi Mạc thần y gã rời khỏi cung Lý Tú Ninh đến lúc gã tiến nhập Thượng Lâm Uyển không biết đi đâu, mà cũng đúng lúc đó Khấu Trọng đang ở Ba Tư Tự, cho nên mới phái Vũ Văn Bảo đến thăm dò.

Có điều, nghĩ cho kỹ thì cũng không phải khả năng thứ hai, vì Vũ Văn Bảo là một nguời tương đối lỗ mãng, không thích hợp để làm nhiệm vụ thăm dò này. Nếu như người đến là Mai Tuần, tình hình rõ ràng sẽ không ổn tý nào.

Trên thực tế Khấu Trọng và Thượng Tú Phương chưa bao giờ nói gì đến việc trị bệnh. May mắn là gã từ miệng của Sa Thành Công biết được Thượng Tú Phương lâu nay bị chứng đau nửa đầu, vì vậy không đến nỗi á khẩu vô ngôn hoặc nói năng qua loa bừa bãi. Nghĩ đoạn Khấu Trọng đành đánh liều một phen:

- Tú Phương tiểu thư vốn bị chứng đau nửa đầu. Bất quá sau khi được ta thi châm cũng đã có nhiều khởi sắc. Tề vương đối với Tú Phương tiểu thư quả thực quan tâm phi thường đó.

Thường Hà cười nói:

- Cả thành Trường An này, có ai lại không quan tâm đến Thượng tài nữ của chúng ta cơ chứ.

Đoạn quay sang nói với Vũ Văn Bảo:

- Tin tức của đại nhân cũng thật là nhanh nhạy, việc tối qua Thượng tài nữ mời Mạc thần y, chỉ có vài người được biết. Theo lý bọn họ chắc là không nói ra điều này, vậy mà vẫn không giấu được đại nhân.

Vũ Văn Bảo than thở:

- Nói thẳng với hai vị, sáng nay sau khi chúng tôi chúc mừng năm mới Hoàng Thượng, tiểu đệ theo Tề vương đến Thượng Lâm Uyển xin gặp Tú Phương tiểu thư, mới được thẩm thẩm của nàng ấy cho biết Mạc thần y đang thi châm trị bệnh cho Tú Phương tiểu thư, tạ lỗi không tiếp. Cuối cùng chúng tôi đành phải ra về, năm mới vừa bắt đầu đã gặp trở ngại, thật là chẳng có gì tốt đẹp.

Khấu Trọng thầm kêu đúng là quá may mắn, thì ra mọi việc là vậy. Thượng Tú Phương vì ngày giỗ vong mẫu, mượn cớ nói là mời Mạc thần y đến trị bệnh để tránh sự thăm hỏi quấy rầy của người ngoài, vô tình đã giúp gã một việc rất lớn. Lại nghĩ đến những suy đoán khi nãy, thì ra hoàn toàn không phải như vậy. Giả như Lý Nguyên Cát vào trong tìm hiểu, khẳng định biết ngay Thượng Tú Phương chỉ mượn cớ để từ chối mà thôi, bởi lúc đó gã căn bản không có ở Thượng Lâm Uyển. Có điều Lý Nguyên Cát không có lý do gì nghi ngờ Thượng Tú Phương, cho nên Khấu Trọng mới bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này.

Khấu Trọng cảm thấy tựa như vận may đã đến, tức thì tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Vũ Văn Bảo cau mày nói:

- Chứng đau nửa đầu, quả là làm khó cho ngài rồi. Không biết Mạc thần y có đề nghị gì không? Tề vương đang định tặng cho Tú Phương tiểu thư một số linh dược thượng hạng, cũng là để biểu thị sự quan tâm đến nàng.

Khấu Trọng và Thường Hà đột nhiêu hiểu ra, thì ra ý đồ đằng sau chuyến thăm đặc biệt của Vũ Văn Bảo là như vậy.

Bây giờ lại đến phiên Khấu Trọng đau đầu, đối với những thuốc có thể trị bệnh đau nửa đầu gã hoàn toàn chẳng biết gì, nếu gã đề nghị chỉ là làm trò cười cho thiên hạ. Cuối cùng gã đành nói:

- Vũ Văn huynh cứ về nói lại cho Tề vương yên tâm, việc này cứ để ta lo. Đợi ta và Thường đại nhân đến hiệu thuốc mua đủ các dược liệu quý giá nổi tiếng, sau đó sẽ gửi lại Tề vương phủ, cách này không phải hay hơn sao?

Vũ Văn Bảo vẻ vui mừng lộ cả trên mặt:

- Có thần y tự tay hết lòng chọn lựa, đương nhiên là tốt quá rồi. Tề vương nhất định vô cùng cảm kích.

Lại trầm giọng nói tiếp:

- Hai vị không cần tiết kiệm tiền bạc cho Tề vương, vì Tú Phương tiểu thư thì tiêu bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

Khấu Trọng trong lòng lại đang nghĩ không biết làm sao tìm được cứu tinh, làm sao biết nên mua thuốc bổ tiên dược gì, mà lại không để cho Thường Hà nhìn ra đuôi chồn của gã.

Nếu như được lựa chọn, Khấu Trọng tuyệt đối không chấp nhận việc Thường Hà ở bên cạnh. Chỉ hận hôm nay là ngày đẹp đầu xuân, tất cả cửa tiệm dược liệu đều đóng cửa ăn Tết. Nếu không có Thường Hà, e rằng mua một hạt sen cũng khó.

Trong lòng thầm than, vận may hình như chỉ ứng vào những việc lớn của gã, còn những việc nhỏ thì lại chẳng thấy đâu.

o0o

Vừa xuống xe ngựa, Từ Tử Lăng lập tức cảm giác được có người mai phục sau cánh cửa chính, đợi gã bước vào tập kích. Đây là một ngôi nhà lớn ở thành Nam, kề sát bên hồ, bên ngoài đẹp đẽ, phòng ốc hoa lệ. Nếu như Hồng phu nhân ở đây thì căn nhà này quả là hợp với thân phận của ả.

Hai gã đại hán chạy ra nghênh đón:

- Phu nhân đang đợi Ung gia ở sảnh chính.

Từ Tử Lăng ngấm ngầm quan sát hai người này, phán đoán hai người này cho dù là trong những bang hội uy bá một phương như Kinh Triệu Liên Minh cũng liệt vào hàng cao thủ, thân thủ của họ rõ ràng hơn bọn hộ vệ lâu la của Hồng phu nhân ngày thường rất nhiều. Bất giác gã tự nhiên sinh lòng giới bị.

Tâm niệm xoay chuyển nhanh như điện, Tử Lăng liền hiểu rõ cảnh ngộ lúc này. Gã dám khẳng định Dương Văn Can đã đích thân đến đây để xem xem Ung Tần - người được Hồng phu nhân tiến cử có đáng tin không. Do đó có thể thấy việc này có quan hệ trọng đại, hơn nữa hoàn toàn có khả năng liên quan đến âm mưu đối phó Lý Phiệt. Nếu không, ở thời điểm căng thẳng này, Dương Văn Can sao lại có hứng thú đến gặp gỡ một tay cờ bạc được chứ!

Những kẻ phục kích ở sau hai bên cửa, có thể là dùng để thăm dò xem hắn có phải là do Từ Tử Lăng hay Khấu Trọng đóng giả hay không. Hiện tại, ai cũng vì không rõ thân phận ngụy tạo của bọn gã nên như chim sợ cành cong, hễ gặp người lạ thể hình cao lớn, họ đều muốn dùng cách này cách khác để kiểm chứng thân phận thật sự.

Nghĩ thông điểm này, Từ Tử Lăng hít một hơi dài, gật đầu nói:

- Xin dẫn đường!

Hã gã đại hán đưa mắt nhìn nhau một cái rồi cùng dẫn Từ Tử Lăng đi trên con đường đá về phía cửa lớn.

Từ Tử Lăng ngầm vận Bất Động Căn Bổn Ấn, gạt bỏ những tạp niệm ra khỏi đầu óc, linh đài sáng suốt, nhằm ứng phó với bất cứ đột biến nào. Vì nếu hắn phán đoán sai lầm, có thể kẻ địch đã sớm khẳng định hắn chính là Từ Tử Lăng và mượn Hồng phu nhân bố trí đối phó gã ở đây. Như vậy, trừ khi gã toàn lực phá vây đào tẩu, không có con đường nào khác.

Trong tình huống sắp tới, Từ Tử Lăng sẽ có những phản ứng hoàn toàn khác nhau. Dựa vào võ công hiện tại của gã, Từ Tử Lăng tin tưởng là khi kẻ địch ra tay tập kích, trong sát na ấy sẽ phán đoán ra đối phương đang muốn thăm dò gã, hoặc đã nhận định gã là Từ Tử Lăng hay Khấu Trọng mà quyết tâm hạ sát.

Hai đại hán đột nhiên đi nhanh hơn, sau khi bước qua bậc cửa lập tức tách ra hai bên, một trong hai người hô lớn:

- Ung gia đã đến.

Từ vị trí Từ Tử Lăng nhìn vào có thể thấy Hồng phu nhân đang ngồi trên thái sư ỷ đối diện cửa chính, ung dung nhìn gã đang sắp bước vào cửa.

Chợt nghe tiếng Lý Chân từ phía sau:

- Mời Ung gia đi vào.

Sát khí từ sau hai cánh cửa bức tới.

Từ Tử Lăng trái lại thở phào, vì nếu đối phương khẳng định gã là Khấu Trọng hoặc Từ Tử Lăng, trong số kẻ phục kích chắc chắn có Dương Hư Ngạn. Dựa vào thân thủ của Dương Hư Ngạn, nếu hắn đã ẩn tàng thì khi chưa xuất thủ làm sao đã xuất hiện sát khí?

Đoạn Từ Tử Lăng giả vờ không biết gì cả bước qua bậc cửa tiến vào.

Đao quang lóe lên. Hai bên hai thanh đao chém xuống, dường như sử dụng toàn lực, nhưng Từ Tử Lăng sớm biết đối phương còn lưu lại vài thành lực đạo.

Tử Lăng sắc mặt giả vờ lộ vẻ kinh hoàng sợ hãi, vừa muốn né tránh thì hai lưỡi đao lạnh ngắt đã áp trên hai vai Tử Lăng, kề sát cổ, khiến gã không thể nhúc nhích.

Tuy tay đao của hai tên phục kích thật nhanh và chính xác, nhưng nếu Tử Lăng toàn lực phản kích, chắc chắn bọn chúng chỉ có đại bại.

Từ Tử Lăng thừa dịp cúi mặt xuống, sợ rằng bọn chúng phát hiện sắc mặt gã không hề biến đổi, kinh hãi kêu lên:

- Xin đừng giết ta! Đừng giết ta!

Hai thanh đao rời khỏi cổ gã.

Liền đó nghe tiếng cười tựa chuông ngân, Hồng phu nhân duyên dáng đứng lên nói:

- Ung huynh xin đừng chê trách! Ta chỉ là muốn xem võ công của Ung huynh cao minh đến đâu mà thôi!

Từ Tử Lăng đứng thẳng mình lên, tỏ vẻ giận dữ:

- Nói dễ nghe nhỉ. Còn không phải muốn làm mất mặt ta sao? Việc hợp tác này coi như bãi bỏ, hãy quên chuyện Ung Tần ta còn tiếp tục bàn chuyện với phu nhân!

Chợt nghe một tràng cười lớn từ trong sảnh truyền ra, Dương Văn Can ung dung bước ra nói:

- Nếu như Tiểu Hồng nhận lỗi vẫn còn chưa đủ, vậy để Dương Văn Can ta tạ lỗi cùng Ung huynh. Việc dò thám Ung huynh, thật ra là do ta sắp xếp, chẳng qua ta có nỗi khổ khó nói nên bất đắc dĩ phải làm vậy, mong Ung huynh lượng thứ.

Sau đó y quay sang mấy thủ hạ:

- Các ngươi ra ngoài.

Từ Tử Lăng ngầm thở phào nhẹ nhõm, biết là Dương Văn Can đã không còn nghi ngờ gì nữa. Gã bèn nhân cơ hội đó hạ đài, làm ra vẻ dè dặt của một tiểu nhân vật gặp đại nhân vật, khẽ hắng giọng rồi cất tiếng:

- Thì ra là Dương liên chủ, hắc…Bỉ nhân…

Dương Văn Can đến trước mặt gã, mỉm cười:

- Nếu Ung huynh bằng lòng giúp ta lần này, sau này sẽ là bằng hữu của Dương Văn Can ta. Nào! Ngồi xuống uống trà rồi hãy nói chuyện.

o0o

Khi Từ Tử Lăng về tới sào huyệt bí mật, Lôi Cửu Chỉ đang vì Khấu Trọng nghĩ ngợi cho Lý Nguyên Cát chuẩn bị các món lễ vật tặng cho Thượng Tú Phương. Đoạn gã đến bên bàn tròn ngồi xuống, nghe Khấu Trọng đắc ý nói:

- Ta điều tra ra người Hồng phu nhân sắp xếp Thiên Tiên cục đối phó là ai rồi.

Từ Tử Lăng tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Ta vừa mới gặp Dương Văn Can. Tối nay hắn sẽ sắp xếp cho ta đánh bạc ở phòng Quý Tân trong Đại Tiên sảnh ở Minh Đường Oa. Ta vẫn còn chưa biết đối tượng là ai, ngươi đã biết rõ rồi, quả là thần thông quảng đại.

Sau khi nghe Khấu Trọng giải thích, Lôi Cửu Chỉ cau mày nói:

- Việc này thật không bình thường. Dù cho là thua tiền, cũng không lấy hỏa khí trả nợ, hơn nữa Sa đại thiếu gia làm sao trình bày với Sa lão gia.

Khấu Trọng nói:

- Hôm nay lúc ra khỏi cửa, ta có nói khích Sa Phúc mấy câu. Thì ra Sa lão gia rất ghét việc Sa đại thiếu đi đánh bạc và Sa nhị thiếu đi lầu xanh. Cho nên lúc hai người đi đánh bạc, lầu xanh đều giấu Sa lão gia.

Từ Tử Lăng cả quyết:

- Sa gia nhất định có nội gian của Âm Quý Phái.

Khấu Trọng gật đầu:

- Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Nguyên nhân để Sa gia lọt mắt của Âm Quý Phái, không những vì họ là nhà giàu nhất Lạc Dương, mà còn là nhà chế tạo hỏa khí và binh khí lớn nhất phương Bắc, ai lại không muốn Sa gia hợp tác với mình.

Tử Tử Lăng cất tiếng:

- Như vậy việc Mã Hứa Nhiên và ả tỳ nữ xinh đẹp kia đầu độc Tiểu Tiền khẳng định là âm mưu của Âm Quý Phái, chỉ là bị chúng ta ngẫu nhiên phá hỏng. Có thể thấy hiện nay trong Sa gia vẫn có người của Âm Quý Phái.

Khấu Trọng nói:

- Loan yêu nữ nhận ra ta quá dễ dàng, chắc cũng do Sa gia có yêu nhân của Âm Quý Phái. Nếu không chúng sao có thể biết rõ Sa gia có một lượng lớn hỏa khí vận chuyển từ Lạc Dương về Quan Trung.

Lôi Cửu Chỉ tỏ vẻ có chỗ không hiểu:

- Dựa vào sự thần thông quảng đại của Âm Quý Phái, đâu cần thiết phải luồn lách vòng vèo thông qua Thiên Tiên cục ép Sa Thành Tựu để lấy hỏa khí? Chỉ cần phái người theo dấu tích Sa nhị thiếu là được rồi.

Khấu Trọng nói:

- Vấn đề là ai đoán ra được Sa gia phái nhị thiếu gia-một tay ăn không ngồi rồi đi nhận hỏa khí ngay vào ngày tân xuân. Có thể thấy rằng Sa gia đối với việc vận chuyển hỏa khí vô cùng bảo mật, bởi vì việc này đáng lý nên do tam thiếu gia xử lý mới đúng.

Từ Tử Lăng nói:

- E là Thiên Tiên cục tối nay sẽ bị hủy bỏ.

Khấu Trọng đồng ý:

- Khẳng định là sẽ hủy bỏ. Lô hàng hỏa khí này có quan hệ trực tiếp đến sự thành bại của cả một đại âm mưu. Chắc chắn nội gian của Âm Quý Phái đã giám sát chặt chẽ động tĩnh từng người trong phủ. Sa nhị thiếu gia đột nhiên rời thành như vậy, không bị theo dõi mới là lạ.

Đoạn khổ não nói tiếp:

- Trí óc ta vẫn không đủ linh hoạt, không thể dò hỏi được lô hàng hỏa khí đó rốt cuộc là đang cất giữ ở đâu?

Từ Tử Lăng trầm ngâm:

- Việc này có thể giao cho Thiên Sách Phủ làm, chỉ cần giám sát Hương Ngọc Sơn thì sẽ tìm ra manh mối của lô hàng đó.

Khấu Trọng than:

- Đêm nay chúng ta vẫn chưa tìm ra nơi cất giấu bảo khố, sáng mai chúng ta sẽ rời Trường An.

Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Khấu Trọng lại quyết đoán như thế.

Khấu Trọng cười thảm:

- Ta không thể chỉ vì bản thân ta mãi được. Hiện tại chúng ta xem ra không gặp nguy hiểm gì cả là vì kẻ địch muốn đợi sau khi chúng ta tìm ra bảo tàng mới động thủ.

Lôi Cửu Chỉ đột nhiên hỏi:

- Vậy có còn đối phó với An Long không?

Khấu Trọng trả lời dứt khoát:

- Từ đầu đã nói việc này không thể không làm, dù cho đệ vứt bỏ thiên hạ, nhưng việc đấu tranh với Ma Môn thì vẫn tiếp tục. Huống hồ cái thứ như An Long từ lâu đệ đã thấy không hợp nhãn, thịt hắn đi để làm sạch mắt thiên hạ.

Lôi Cửu Chỉ lấy tấm giản đồ Nhạc Tuyền quán của Cao Chiếm Đạo trải lại ra trên mặt bàn. Khấu Trọng cau mày hỏi:

- Đầu năm mà nhà tắm cũng mở cửa làm ăn sao?

Lôi Cửu Chỉ đáp:

- Những cửa tiệm nội thành ở Bắc Lý là nơi duy nhất vẫn mở cửa trong những ngày tết. Bởi vì các thanh lâu sòng bạc không nghỉ nên những cửa tiệm có liên quan khác cũng tiếp tục buôn bán. Hỏi Tử Lăng đi. Hiện tại Bắc Lý còn hưng thịnh hơn ngày thường nhiều.

Khấu Trọng vui mừng nói:

- Vậy là coi như An Long đại họa lâm đầu rồi. Ài! Có cách nào giá họa cho Âm Quý Phái không?

Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ trầm ngâm không đáp.

Hiện tại Ma Môn Tam Đại Ma Đầu, tuy mục tiêu đối phó là giống nhau, nhưng thật sự đều vì các lợi ích riêng khác nhau cả.

Chúc Ngọc Nghiên hy vọng Lâm Sĩ Hoằng có thể trong quần hùng bộc lộ tài năng, thống nhất thiên hạ. Thạch Chi Hiên giúp Dương Hư Ngạn khôi phục ngôi vị, để lão có thể ngầm thao túng sau lưng. Triệu Đức Ngôn bề ngoài vì Đông Đột Quyết làm việc, nhưng bên trong thật ra là mượn lực lượng của quân Đột Quyết, để có ngày hắn được ngồi trên ngai vị thiên hạ cửu ngũ chí tôn.

Cho nên, lợi ích của bọn chúng đầy những mâu thuẫn, chỉ cần lợi dụng thật tốt, gia tăng thêm phần nghi ngờ giữa bọn chúng, Khấu Trọng khẳng định có thể thu lợi không nhỏ.

Tiếng Lôi Cửu Chỉ vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:

- Dựa vào suy đoán của hai ngươi, qua sự việc mấy ngày nay, Thạch Chi Hiên hoặc Triệu Đức Ngôn có đoán ra thân phận của các ngươi không?

Việc mấy ngày nay, chính là việc Từ Tử Lăng đóng vai Mạc Vi đại chiến Khả Đạt Chí, Khấu Trọng chữa trị “thương thế” cho Mạc Vi, sau đó rời cung giúp Hầu Hy Bạch trộm Ấn Quyển, cuối cùng là Khấu Trọng trúng kế bị tập kích tại Ba Tư Hồ Tự, trong đó thật sự có rất nhiều kẽ hở.

Khấu Trọng cất tiếng:

- Đệ coi như cũng còn chút may mắn.

Đoạn đem chuyện Lý Nguyên Cát đến thăm Thượng Tú Phương, nhưng Thượng Tú Phương lại nói thác là đang nhờ gã chữa bệnh, nói lại cho Từ Tử Lăng nghe. Sau đó gã lại tiếp tục:

- Lý Nguyên Cát không còn nghi ngờ gì, hơn nữa lại khẳng định đệ không phải Khấu Trọng. Hà hà! Thêm vào chuyện Mạc Vi trở lại làm Cung Thần Xuân lưu thư rời khỏi, bất cứ ai từng nghi ngờ cũng bị làm cho mất phương hướng, mơ mơ hồ hồ.

Từ Tử Lăng cũng nói:

- Lúc nãy Dương Văn Can cũng thử dò thám đệ, may mà đệ đã đoán ra trước, không để lộ sơ hở. Bây giờ có thể xem như đệ là người của Kinh Triệu Liên Minh rồi, các bang hội khác càng không nghi ngờ gì.

Lôi Cửu Chỉ nói:

- Nếu là như vậy, chúng ta không cần lo lắng vấn đề này nữa.

Song mục Lôi Cửu Chỉ chuyển qua bức giản đồ Nhạc Tuyền quán rồi nói:

- Trừ phi chờ lúc An Long ra khỏi mới hạ thủ, hoặc là theo hắn về nhà, nếu không e sẽ làm kinh động những người khác.

Từ Tử Lăng nói với Khấu Trọng:

- Không phải vận may lúc nào cũng bên cạnh chúng ta hay sao? Chi bằng việc An Long giao cho ta xử lý, cùng lúc đó ngươi cố ý hiện thân trước mặt mọi người, lúc đó sẽ không có ai nảy sinh nghi ngờ đối với ngươi nữa.

Khấu Trọng lộ vẻ suy nghĩ tính toán:

- Thứ nhất, chỉ dựa vào một mình Tử Lăng ngươi, có thể giết chết được An Long không? Thứ hai, dù chỉ một mình ngươi xuất thủ, Thạch Chi Hiên vẫn có thể nghi ngờ ta.

Từ Tử Lăng cười mỉm:

- Sơn nhân tự có diệu kế, Thiếu Soái xin cứ yên tâm.

Khấu Trọng cười mắng:

- Hảo tiểu tử! Ngươi cứ làm ta lo mãi! À, có chuyện này suýt quên nói với ngươi. Lúc nãy ta trở về Sa phủ, Trầm Lạc Nhạn đang đợi ta, cô nương ấy cứ nhất định đòi hẹn gặp ngươi vào giờ tý tối nay ở bến Tây An ngoài kênh Vĩnh An. Ta nói khô cả miệng để tìm cách từ chối nhưng nàng ta không bỏ vào tai câu nào.

Nói xong làm ra vẻ cực kỳ ngây thơ vô tội.

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Thật là một tin tốt! Sao ngươi không cười hì hì cho luôn đi.

Khấu Trọng chợt nói sang ý khác:

- Việc Vân Soái gặp Lý tiểu tử, sắp xếp xong chưa?

Tử Lăng đáp:

- Không vấn đề gì. Lý đại ca sẽ nhắn tin lại sớm thôi. Giờ ta phải đi đối phó An Long, việc này giao cho Lôi đại ca phụ trách.

Khấu Trọng nói:

- Lúc mà ngươi đi giết An Long cũng là lúc ta mang những thứ phẩm vật chuẩn bị cho Lý Nguyên Cát đến Tề vương phủ. Ây da, không biết trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì nữa, thật là thần bí.

Nói xong nhìn về phía Lôi Cửu Chỉ.

Lôi Cửu Chỉ biện bạch:

- Đừng có nhìn ta, ta và ngươi đều không rõ như nhau.

Từ Tử Lăng đứng dậy nói:

- Khấu Trọng, nhớ những lời ngươi đã nói nhé, tối nay nếu không tìm được bảo tàng, ngày mai không những chúng ta rời bỏ Trường An, mà ngươi còn phải bỏ ý nghĩ tranh bá thiên hạ. Sau khi giải tán Thiếu Soái quân, ta và ngươi sẽ đi tìm Vũ Văn Hóa Cốt tính nợ, sau đó mới tính toán những việc khác.

Lôi Cửu Chỉ vội hỏi:

- Còn đại kế đối phó Hương Quý?

Khấu Trọng nhìn nhìn Từ Tử Lăng, lại nhìn Lôi Cửu Chỉ, đột nhiên không nhịn nổi cười lên một tràng. Đoạn gã cất tiếng:

- Ta có một dự cảm, tối nay ở Dược Mã kiều chúng ta có thể tìm ra tung tích của bảo tàng. Nếu không chính là ông trời chơi Khấu Trọng ta, muốn ta không thể làm hoàng đế đây mà.

Từ Tử Lăng cũng vừa lắc đầu vừa cười nói:

- Qua hết đêm nay, chúng ta mới có thể rõ tâm ý của ông trời đối với ngươi.

Nói xong ung dung rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.