Khi Khấu Trọng đến Đa Tình Oa của Hầu Hy Bạch, Từ Tử Lăng vẫn chưa trở lại, chỉ thấy Lôi Cửu Chỉ và Hầu Hy Bạch đang nói chuyện với nhau
Khấu Trọng tháo bỏ diện cụ, tiện tay vứt lên trên chiếc kỷ bên cạnh ghế, uể oải ngồi xuống nói:
- Đeo cái của nợ này đúng là làm khổ ta quá!
Hầu Hy Bạch tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với gã nói:
- Người nào chưa một lần đeo diện cụ sẽ không bao giờ hiểu được cái hạnh phúc khi không phải mang nó. Nhưng Lỗ Diệu Tử quả xứng danh Thiên Hạ Đệ Nhất Diệu Thủ. Diện cụ này được làm giống y như thật, người mang nó không những có thể biểu đạt hết tất cả mọi xúc cảm trên gương mặt, nó lại có tác dụng thoáng khí, nếu không e rằng còn khó chịu hơn nữa.
Khấu Trọng cười ha hả:
- Hầu công tử chắc là có thói quen mỗi ngày soi gương mấy chục lần, nếu không làm sao biết rõ ràng như vậy.
Hầu Hy Bạch thoáng đỏ mặt, gắt khẽ:
- Khấu huynh có vẻ rất thích bỡn cợt ta thì phải. Ta quả thực có quan sát mình trong gương, chẳng qua là để tập mô phỏng thần tình tư thái Mạc Vi của Từ Tử Lăng, chứ ta không phải là có thói quen đó.
Khấu Trọng không nén được cười lên một tràng, đọan nói:
- Ta quả thực đang nghĩ để xem ngươi có thể luôn luôn duy trì được vẻ phong thái nho nhã, ôn nhu tiêu sái hay không. Nhưng quả thật khi ngươi nổi giận trông vẫn rất ưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283284/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.