Từ Tử Lăng theo Tiêu Tu Minh ra đến đường cái, những bông tuyết nhỏ li ti từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống, một cỗ xe ngựa hoa lệ đang đợi ở bên đường cùng với tám kỵ sĩ bảo vệ xung quanh.
Tuyết trắng rơi đầy Chu Tước đại nhai, thời khắc mê ly này này trời đất như hòa làm một và trở nên sâu lắng, khiến Từ Tử Lăng tự nhiên nghĩ lại chuyện ở Lạc Dương dũng chiến với Tứ Đại Thánh Tăng, thật đúng như giấc mộng mới qua.
Tiếu Tu Minh tiến lên trước mở cửa xe ra nói:
- Mạc huynh mời lên xe, tiểu đệ sẽ đợi huynh ở tổng điếm.
Từ Tử Lăng nén lại các hồi ức trong lòng, chui vào trong xe.
Trên xe là Phong Đức Di, thân vận quan phục, nhìn gã không chớp mắt, điềm đạm nói:
- Mời Mạc huynh qua ngồi bên cạnh ta!
Từ Tử Lăng theo lời ngồi xuống, xe ngựa từ từ khởi hành.
Phong Đức Di nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn mưa tuyết rơi trên con đường lớn nhất Trường An, cười nhẹ:
- Trường An tam bảo, Mạc huynh đã từng nghe qua chưa?
Từ Tử Lăng vội vàng lắc đầu.
Phong Đức Di từ tốn tiếp tục:
- Đó là tơ lụa, gốm sứ ba màu và gương đồng.
Tiếp đó hạ giọng ngâm nga:
Dĩ đồng vi kính, khả chánh y quan
Dĩ cổ phùng kính, khả tri hưng thế
Dĩ nhân vi kính, khả dĩ minh đắc thất
Vi nhân thần tử giả, tất tu tượng nhất diện minh kính.
Tạm dịch nghĩa:
Lấy đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283258/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.