Từ Tử Lăng đeo mặt nạ Cung Thần Xuân đi dọc theo bờ Lạc Thủy về phía Tây, đột nhiên nghe thấy tiếng hát của một người thiếu nữ, rằng:
“Lạc Thủy mênh mông chiếu bích cung
Bôn ba doanh dịch đáo đầu không
Công danh phú quý chớp mắt không
Hà tất theo đuổi Nam Kha mộng!
Giọng ca uyển chuyển lay động lòng người, tràn ngập cảm xúc thê lương, phiêu lãng từ Lạc Thủy vút lên tận trời cao. Trong đêm thanh vắng, nếu không phải là đang có trọng nhiệm thì chỉ là mơ mộng hão huyền.
Từ Tử Lăng dừng bước, tâm tĩnh lặng. Từ khi cùng Khấu Trọng bắc thượng Quan Trung, đã bao lần hai gã lâm nguy, giống như thủy triều từng cơn dồn dập vào bờ, mỗi lần đều như sống sót trong cơn hoạn nạn giữa ranh giới của cái sống và cái chết. Nhưng lúc này, cảm giác bình tĩnh của vô số ngày thất lạc bỗng tràn ngập cả không gian. Mọi tranh đấu, âm mưu cừu sát đều như không liên đới, không hề ảnh hưởng gì đến Từ Tử Lăng.
Bỗng nhiên, Từ Tử Lăng chợt nhận ra võ công của mình đã tiến thêm một bậc. Cảm giác này không thể giải thích được, gã thậm chí không thể lý giải tại sao trong giây phút này lại đạt đến cảnh giới đó. Là do lần ám sát Vinh Phụng Tường mà tiến bộ? Hay vì không ngừng khổ luyện trong chiến đấu trước đó? Thật khó phân biệt rõ ràng là do đâu.
Hà cớ gì phải ôm giấc mộng Nam Kha? Trang Chu từng mộng mình hóa hồ điệp, tỉnh dậy đã tự vấn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283241/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.