- Không dấu gì Tử Lăng huynh, lão ca trong vòng mười mấy năm nay có thể nói đã đánh khắp các đổ trường lớn nhỏ trên toàn quốc, được người ta xưng là “Bắc Lôi, Nam Hương“. Bắc Lôi là Lôi Cửu Chỉ ta, còn Nam Hương đương nhiên là Hương Quý, cho dù không có chuyện buôn người lần này, ta sớm đã muốn cùng Hương Quý quyết tranh thắng phụ tại đổ trường rồi.
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi:
- Dù cho huynh thắng được hắn trên đổ trường thì quan hệ gì đến chuyện hắn buôn người chứ?
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Hương Quý hai năm trước đã tuyên bố rửa tay chậu vàng, không quản chuyện giang hồ nữa. Mục đích của hắn là để cho người ta biết, bao nhiêu đổ trường kỹ viện từ nay không hề liên quan gì đến hắn nữa. Kỳ thực đó chỉ nhằm che tai mắt thế nhân và để những người hữu tâm không tra ra dấu vết của hắn nữa mà thôi. Hiện tại không ai biết Hương Quý đang ở đâu, bằng không ta có thể dụ hắn xuất hiện, nói không chừng từ trên mình hắn mà tìm ra dấu vết gì cũng nên. Hơn nữa hắn kinh doanh lớn như vậy, khẳng định phải có cả núi sổ sách ghi chép tài sản, sở hữu, thu chi, chỉ cần đem chúng công cáo thiên hạ thì vương triều tội ác của Hương Quý sẽ tức thời sụp đổ, như vậy sẽ vì dân trừ hại.
Từ Tử Lăng nhất thời vẫn thấy mù mịt hỏi:
- Hắn đã rửa tay chậu vàng, chẳng lẽ lại nuốt lời mà cùng Lôi huynh quyết thắng bại trên đổ trường sao?
Lôi Cửu Chỉ nói:
- Hắn rửa tay chậu vàng chỉ là bề ngoài thôi, sự thật người có dã tâm lớn nhất trong Hương gia là con thứ của Hương Quý tức Hương Ngọc Sơn. Nghe nói gần đây li khai Tiêu Tiễn, dồn toàn lực phát triển gia nghiệp. Nguyên nhân bên trong mỗi người nói một ngả, có người nói hắn đã đắc tội với vài người mà không ai dám đắc tội nên mới phải hành động lén lút như vậy. Hắc! Nếu cả Tiêu Tiễn cũng không bảo hộ được hắn, cái họa này chắc không phải chuyện đùa.
Từ Tử Lăng nói:
- Chuyện đó để sau hẵng nói. Phiền Lôi huynh trước tiên nói xem có phương pháp nào có thể dụ phụ tử Hương Quý ra mặt không?
Lôi Cửu Chỉ suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
- Ta tính sẽ thắng các sòng bạc Hương Quý nhiều đến mức hắn không nhịn được nữa phải cùng ta đánh lớn một ván.
Từ Tử Lăng trầm ngâm nói:
- Huynh làm sao mà biết đổ trường nào là do Hương gia mở chứ?
Lôi Cửu Chỉ mỉm cười nói:
- Đổ trường có rất nhiều cấm kị, bố cục và thủ pháp của đổ trường, chỉ cần ta bước vào đánh một vòng là có thể biết được do gia nào phái nào chủ trì thiết kế, chuyện đó đừng hòng qua mắt được ta. Hiện tại ta đang lần lượt thắng lớn ở các đổ trường của Hương Quý, mỗi lần ta lại dùng một diện mạo khác để xuất hiện. Vì vậy đã gây sự chú ý cho người nhà họ Hương, nên khi thấy Hoắc Kỉ Đồng ta mới lầm tưởng là hắn tới tìm ta tính sổ. Hương Ngọc Sơn không biết có phải vì để ứng phó các người không mà mấy năm gần đây ở khắp nơi dùng rất nhiều kim ngân mướn nhiều cao thủ, tăng cường thực lực làm cho ta luôn trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
Từ Tử Lăng nói:
- Trong tình thế như vậy liệu kế hoạch của huynh có thi hành được không? Hương Quý căn bản không cần cùng huynh tranh cao thở đổ trường mà chỉ cần phái cao thủ dùng vũ lực bắt huynh để giải quyết, nói không chừng y còn có thể đoạt lại số tiền mà huynh thắng được đó.
Lôi Cửu Chỉ suy nghĩ kỹ càng mới nói:
- Tất nhiên là không đơn giản như vậy. Trước mắt mấy đổ trường dưới cờ của hắn nghe phong thanh về ta là đã lo lắng không yên rồi. Vậy người muốn nhanh chóng giải quyết tình hình này, cùng ta đánh lớn một ván, là hắn chứ không đến phiên ta phải khẩn trương. Chỉ cần hắn hạ chiến thư cho ta thì tự nhiên sau đó phải theo quy củ giang hồ mà hành sự. Nhưng đến giờ tình huống này lại chưa xảy ra nên ta phải hết sức chú ý để giữ được tính mạng, vì vậy trước hết ta cần đề nghị hợp tác với huynh.
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Dù công hay tư, tại hạ và Khấu Trọng đều phải quản chuyện này, đợi gặp được Khấu Trọng rồi chúng ta mới thương lượng chi tiết để hành sự được không?
Lôi Cửu Chỉ hết sức vui mừng nói:
- Có Tử Lăng và Thiếu Soái tương trợ, Hương gia nhất định không thoát được kiếp nạn này. Vậy để ta đem hết những lĩnh ngộ trong đổ thuật của ta bao nhiêu năm nay giải thích tường tận cho Tử Lăng nghe.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Ta chưa hề xuất thủ đánh bạc, huynh dạy ta không hiểu thì có tác dụng gì?
Lôi Cửu Chỉ mỉm cười giảo hoạt nói:
- Huynh muốn làm phó thủ cho ta, lẽ nào đối với đổ thuật một khiếu cũng không thông?
Khấu Trọng tỉnh lại sau một lúc tĩnh tâm tọa tức. Lúc này ánh ban mai còn chưa chiếu qua bờ tường, trên cây hòe cành lá rậm rạp một bầy chim huyên náo kêu ríu ra ríu rít không ngớt. Gã cảm thấy tinh thần thật thư thái.
Sau lần đào sinh trên biển lúc trước thì đây là lần thứ hai gã dùng hết nội khí trong cơ thể, nhưng lần này chỉ cần hơn hai thời thần ngắn ngủi gã đã có thể hồi phục hoàn toàn, chân khí chu chuyển cuồn cuộn, tinh thuần và thể chất đều mạnh hơn trước, điều này chứng minh cách nghĩ của gã lúc trước là đúng. Chân khí của gã một khi đã dùng cạn kiệt, lúc khôi phục thì lại càng tăng trưởng một cách kì dị.
Tình huống này đối với người khác mà nói rất ít phát sinh, khi chân khí cạn kiệt giống như sau một trận kịch chiến thì chỉ còn có nước lực tận mà chết, bằng không cũng rất ít người có thể phục nguyên nhanh như gã
Lần trước là do ở dưới biển nín thở quá lâu mà hao tận chân khí. Lần này do đao pháp kinh thiên động địa không ngừng không nghỉ của Tống Khuyết mà khiến gã thần khí cạn kiệt, nhưng chân khí đã phân tán sau khi hồi phục lại được càng tăng trưởng nhanh hơn.
Lúc trước cho dù đối thủ cường mạnh cỡ nào, chân khí của gã cũng không bị gián đoạn, nhưng Thiên Đao của Tống Khuyết cũng giống như sóng lớn trên biển vậy nên gã không hề có khoảng khắc nào để vận khí điều tức. Gặp phải đối thủ như vậy, chỉ còn cách là cùng y tranh xem ai có khí mạch dài hơn. Hiện tại gã hiển nhiên còn cách Tống Khuyết rất xa, điều kì lạ là thế nào đi nữa hắn cũng đang tuổi thanh xuân lực tráng, lại tập được Trường Sinh Quyết cùng với Hòa Thị Bích, hai loại tiên thiên chân khí cực kì huyền diệu, thì cho dù hỏa hầu của gã giờ chưa bằng Tống Khuyết, nhưng gã cũng không thể nhanh chóng bị kiệt lực trước trong lúc đối phương vẫn còn sung sức. Bên trong nhất định còn điểm trọng yếu nào khác. Vừa nghĩ đến đây trong đầu gã chợt lóe lên một tia sáng.
Thanh âm Tống Khuyết từ xa truyền lại nói:
- Mời Thiếu Soái vào! Lần này nếu ngươi đỡ được tám mươi đao, Tống mỗ sẽ để ngươi nghỉ thêm một lúc nữa.
Khấu Trọng trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ, trận giao thủ vừa rồi chỉ bất quá ba mươi đao đã đủ khiến gã phải bò ra khỏi Ma Đao Đường, bây giờ lại tới tám mươi đao nếu gã còn có thể lăn được ra ngoài thì đã phải tạ ơn trời đất rồi. Trong tình thế này thì còn gì để nói chứ. Gã bèn đứng dậy hiên ngang tiến về phía Ma Đao Đường.
Nội đường tối mờ mờ, Tống Khuyết đang đứng thẳng như tượng bên trong, hữu thủ nắm bao đao, tả thủ từ từ rút trường đao ra khỏi bao.
Khấu Trọng vận công vào song mục, định thần nhìn kĩ, thấy thân đao mỏng như tơ, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng linh xảo, nhưng lại phát ra vầng sáng màu xanh lam, lưỡi đao sắc bén không phải mắt thường thấy được. Thật không dám tin thế gian lại có một bảo vật như vậy.
Khấu Trọng trong lòng chợt lạnh đi, gã đã sớm suy nghĩ mọi cách để ứng phó với đao pháp của Tống Khuyết, đều là cách đối phó với bối đao dày của ông ta, gã há biết được ông ta lại dùng một bảo đao hoàn toàn khác. Từ đây có thể suy đóan là đao pháp cũng hoàn toàn khác biệt, vậy nên những cách hắn nghĩ ra đều không dùng được.
Mục quang của Tống Khuyết quét qua thân đao một lượt, nhỏ giọng nói:
- Đao này tên là Thủy Tiên. Bản nhân đã từ đặc tính của đao mà sáng chế ra „Thiên Đao Bát Quyết“, mỗi quyết có mười đao, tổng cộng tám mươi đao, đao hạ vô tình, Thiếu Soái cẩn thận đó.
„Keng
Khấu Trọng rút Tĩnh Trung Nguyệt ra, tức thời ánh vàng sáng chói, gã hỉ nộ đều không lộ ra ngoài điềm đạm nói:
- Bát Quyết này tên là gì, phiệt chủ có thể nói cho tại hạ đại khai nhĩ giới không?
Mục quang Tống Khuyết rời khỏi bảo đao Thủy Tiên, hướng về phía gã, tự nhiên không nhịn được mỉm cười nói:
- Cái gì mà đại khai nhĩ giới chứ, bất quá ngươi không theo qui củ, đây cũng là điểm mạnh của ngươi. Thiên Đao Tống Khuyết ta từ khi xuất đạo đến giờ, chưa có ai dám dưới đao phong của ta một chút cũng không nhường, ngạnh tiếp ba mươi đao mà chỉ bị thổ huyết, vì vậy ta mới cho ngươi nghĩ ngơi chốc lát rồi đánh tiếp, không phải ta đổi chủ ý đâu, mạng ngươi ta nhất định phải lấy.
Khấu Trọng cười ha hả nói:
- Thiên Đao Tống Khuyết cũng nói lời thừa sao. Ta nào nghĩ phiệt chủ muốn đao hạ lưu tình chứ? Phiệt chủ nói như vậy phải chăng lòng quyết tâm giết ta mà lại không đủ kiên định nên mới nói trước như thế?
Tống Khuyết ngạc nhiên một lúc sau đó gật đầu nói:
- Ngươi nói vậy cũng không phải vô đạo lý. Nếu nói Ngọc Trí đối với việc ta giết ngươi không có ảnh hưởng gì, chỉ là gạt ngươi thôi. Thiếu Soái phải chăng không thể suy nghĩ lại đề nghị ngươi rút lui khỏi cuộc chiến tranh giành thiên hạ này của Tống mỗ?
Khấu Trọng không nhịn được cười nói:
- Phiệt chủ vẫn chưa nhìn ra Khấu Trọng ta không phải loại người đó sao?
Tống Khuyết nhìn gã một hồi lấy làm lạ nói:
- Ngươại tử địa làm sao tranh thiên hạ. Có câu “Hảo tử bất như ác hoạt“, cho dù ngươi không sợ chết nhưng chết như vậy thật không có ý nghĩa gì hết!
Khấu Trọng thản nhiên so vai nói:
- Tất cả đều do phiệt chủ ngài không tốt, tự định ước tám mươi đao, ta cũng không sợ mà nói với ngài là tiểu tử này căn bản không tin phiệt chủ có thể trong vòng tám mươi đao giết được ta. Nếu lại được nghỉ thêm một lúc, nói không chừng sáng mai ta có thể rời khỏi nơi này!
Tống Khuyết cầm bao đao tùy tiện quăng đi, tay trái giơ đao, ngửa mặt lên trời cười nói:
- Hảo! Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên! "Thiên Đao Bát Quyết“ đệ nhất thức gọi là “Thiên Phong Hoàn Bội“ lấy ý từ cảnh một vị thần tiên từ trong mây theo gió mà đến, tuy không thể nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng lanh canh của hoàn bội, thanh âm như tiên nhạc.
Khấu Trọng thở dài than:
- Quả thật không thẹn là chiêu khởi đầu của thiên đao, chỉ nghe qua đã biết là kì chiêu thấy đầu không thấy đuôi. Phiệt chủ xem đao!
Có bài học lần trước, gã không dám nhường Tống Khuyết ra chiêu trước nữa. Có điều là đương nhiên khi đối diện với địch thủ đáng sợ như vậy gã cũng không dám tùy tiện tấn công, mà đề đao bước tới, song mục nhìn chằm chằm vào Tống Khuyết, đao khí tỏa ra cực thịnh, hàn khí tràn ngập nội đường tiến nhanh về phía Tống Khuyết.
Song mục Tống Khuyết thoáng nét ngạc nhiên, gật đầu khen:
- Chẳng trách Thiếu Soái khẩu xuất cuồng ngôn, thì ra không những công lực hồi phục mà còn tinh tiến, thật là cực kì hiếm thấy!
Khấu Trọng chợt bước nhanh về phía trước, huy đao quét mạnh, Sắc vàng tỏa rộng, cắt đâm vào ngực Tống Khuyết, chiêu thức lăng lệ như thiểm điện.
Tống Khuyết bất động như sơn chờ Tĩnh Trung Nguyệt tới gần chỉ còn cách có một thước mới lùi ra sau một bước, thanh Thủy Tiên đao trong tay vung lên, hóa thành trăm ngàn đạo lam mang sáng chói, bao quanh cả đao và người Khấu Trọng, đao pháp tinh diệu tuyệt luân khiến người ta không thể tin được.
Khấu Trọng tròng lòng biết là bất diệu, đối với đao pháp vừa nhanh vừa sắc lại phiêu hốt như vậy căn bản không thể đo lường cũng không thể nắm bắt được.
Đao thanh rít lên từ bốn phương tám hướng bay đến, Khấu Trọng nghiến chặt răng, vào thời khắc nguy cấp sinh tử chỉ cách nhau một cọng tóc này, gã chỉ bằng trực giác mà phán đoán sát khí của Tống Khuyết ở đâu. Nơi sát khí thịnh nhất thì biến phức tạp thành đơn giản, thân theo đao mà tránh, bổ ra một đao.
- Keng!
Sau tiếng va chạm, lam mang không ngừng cùng hoàng mang giao kích. Khấu Trọng liên tiếp cản hết đao này đến đao khác của Tống Khuyết giống như chim bay cá lượn, liền một mạch chín đao, gã toàn thân toát đầy mồ hôi, thiếu chút nữa là quăng đao bỏ chạy.
Hai bên đột nhiên phân tách.
Khấu Trọng tức thời thu đao, ngầm vận nội tức, nhất thời nói không ra hơi.
Tống Khuyết điềm tĩnh vuốt đao nói:
- Thiếu soái hiện tại đã minh bạch đao ý là gì chưa?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Muốn không minh bạch cũng không được, thì ra cảm giác quan trọng như vậy. Chẳng qua dù ta có sai sót gì phiệt chủ cũng không thật lòng muốn giết ta, nếu không chỉ cần xuất thủ toàn lực cái gì gì “Thiên Đao Bát Quyết“ con bà nó rằng ta chỉ có thể tại địa phủ mà lĩnh ngộ cái gì kêu bằng đao ý thôi.
Tống Khuyết thở dài nói:
- Ngươi nghĩ như vậy là sai rồi. Chỉ là ngươi không biết ta tịch mịch tới mức nào, hiếm khi có được đối thủ tốt như ngươi, nên mới không dễ để ngươi quy thiên nhanh như vậy thôi.
Khấu Trọng điều tức xong, lòng tin tăng thêm mấy phần mỉm cười nói:
- Coi chừng ta càng lúc càng khó giết đó, đệ nhị quyết tên là gì vậy?
Tống Khuyết hân hoan nói:
- Càng khó giết càng tốt, đệ nhị quyết gọi là “Tiêu Tương Thủy Vân“, tuy là mười đao nhưng lại như mây mù cuồn cuộn, ẩn chứa thủy quang vân ảnh, lưu chuyển bất tận, ý thái vô cùng. Xem đao!
Khấu Trọng vội nói:
- Khoan đã!
Tống Khuyết điềm nhiên nói:
- Nếu ta phát giác được Thiếu Soái đang kéo dài thời gian thì Thiếu Soái sẽ phải rất hối hận đó.
Khấu Trọng cười nói:
- Khấu Trọng ta sẽ không hối hận vì một chuyện như vậy, lại cũng không hứng thú kéo dài thời gian, chỉ do phiệt chủ nói nhất quyết thập đao làm ta nhớ lại một bộ đao pháp thật lăng lệ gọi là “Huyết chiến thập thức“. Nếu phiệt chủ có thể chỉ thủ không công, để ta thi triển bộ đao pháp này, bảo đảm sẽ được đánh một trận cực kì thống khoái.
Tống Khuyết cười lớn nói:
- Ta còn chưa vì nghe lời ngươi mà cắt cổ tự vẫn. Bất quá “Huyết chiến thập thức“ này đã làm bổn nhân nghe mà độ, vậy hãy sử ra cho ta xem. Nếu danh không bằng thực thì đừng trách ta không nhẫn nại được nữa.
Khấu Trọng trộm nghĩ quan trọng nhất là ông chịu rơi vào bẫy, thản nhiên nói:
- Phiệt chủ coi chừng!
Tức thời giơ đao lập thế, lưng hơi cong lại, thân trên hướng về phía trước, Tĩnh Trung Nguyệt chỉ về phía Tống Khuyết, song mục xạ ra tia nhìn như điện, tựa chim ưng rình mồi, tạo thành thế xông thẳng vào đối phương. Khí thế uy hiếp trăm người này có thể làm cho cao thủ cũng phải không chiến mà lui, bỏ khí giới mà chạy.
Tống Khuyết giữ đao lập thế, gật đầu nói:
- Quả nhiên có chút khí thế đối lũy chiến trường, có mùi vị của tắm máu khổ chiến.
Khấu Trọng trầm giọng quát:
- Thế thứ nhất chính là “Lưỡng Quân Đối Lũy“.
Lời nói còn chưa dứt Tĩnh Trung Nguyệt đã phát ra hoàng mang, thẳng hướng Tống Khuyết trong vòng nửa trượng. Do không cần cố kị Tống Khuyết dĩ công đối công nên thế đến lại càng lăng lệ, có được khí thế một đi không trở lại.
Tống Khuyết mục xạ kì quang, điểm lợi hại nhất trong một đao này của Khấu Trọng không phải tại đao pháp cũng không phải tại đao ý. Khi hắn đề đao lập thế như muốn lao về phía trước cuồng công, các động tác đều hòa thành một chỉnh thể không thể tách rời, tuy tay phải cầm đao nhưng đao nầy lại bao hàm lực lượng toàn thân, làm cho người ta không dám xem thường.
Tống Khuyết vừa tức giận vừa buồn cười, thì ra Khấu Trọng đã nhìn rõ Thủy Tiên bảo đao này dễ công khó thủ, nên cố ý dùng ngôn ngữ dụ Tống Khuyết chỉ thủ không công, đành mở to mắt mà chịu thiệt
-Đinh!
Tống Khuyết bước qua một bên Thủy Tiên đao trong tay trái đâm xéo lên, nhắm vào giữa đao phong của Khấu Trọng.
Đao mang trong tay Khấu Trọng đại thịnh, lạnh lùng quát lên:
- “Phong Mang Tất Lộ”!
Rồi gã đột ngột biến chiêu thành ngàn vạn điểm đao quang, tựa như vô số bươm bướm vờn hoa hướng vào Tống Khuyết, khí thế như cầu vồng.
Tống Khuyết hô lên một tiếng “Hảo“. Một tay cầm đao, xẹt xẹt xẹt liên tiếp tiến lên ba bước, trong đao quang di chuyển tự nhiên, sau đó lại đưa đao chéo qua, bổ vào Tĩnh Trung Nguyệt chổ cách cán đao chừng 3 thốn.
Khấu Trọng ra một chiêu “Khinh kị Đột Xuất“ sử chưa hết đã chuyển qua chiêu thứ tư “Tham Nang Thủ Vật“ đâm nhanh vào eo Tống Khuyết
Tống Khuyết tỏ vẻ chê cười nói:
- Thiếu Soái hết nghề rồi sao! Hây!
Chỉ thấy Khấu Trọng bổ ra đao này, “đao ý“ kì lạ, tùy theo tốc độ và góc độ mà biến hóa, tuy một đao có vẻ đơn giản trực tiếp, nhưng trong mắt một đại hành gia như Tống Khuyết thì thấy không cách gì nhìn rõ đặc tính của nó, lại như phải bị động mà chờ nó vậy, tất nhiên là không thể đỡ được. Dù có miễn cưỡng đỡ được chiêu này, tiếp tục công thế như vậy cao minh như Tống Khuyết cũng rơi vào thế hạ phong, về sau có muốn gỡ lại cũng không dễ gì.
Khấu Trọng mắt thấy thần tình Tống Khuyết có chút do dự, trong lòng nhìn rõ Tống Khuyết cuối cùng đã trúng kế. Từ lần giao thủ trước cho đến thời khắc này, bất kể gã có nỗ lực tranh tiên thế nào cũng không thể chiếm được thượng phong hay đoạt được thế chủ động, có thể nói lần này đã xỏ mũi được Tống Khuyết rồi.
Do không còn biện pháp nào gã đã nghĩ ra một kế, đó là trước tiên dùng đao pháp hữu hình “Huyết chiến thập thức“ dụ cho Tống Khuyết khinh địch, sau lại dùng “đao ý“ vừa học được của Tống Khuyết, lấy gậy ông đập lưng ông buộc Tống Khuyết phải chuyển công thành thủ,
Tống Khuyết do tâm lí sợ thua nên khí thế tự nhiên có phần suy giảm, trước mắt thấy khi lâm trận Tống Khuyết còn do dự chính là bằng chứng của việc ông ta trúng kế.
Tống Khuyết cười lạnh một tiếng, Thuỷ Tiên đao bên tay trái tức thời biến hóa đao quang như thủy quang vân ảnh, trùng trùng điệp điệp đón Tĩnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng. Cuối cùng cũng không giữ được chỉ thủ không công.
Khấu Trọng cười lớn nói:
- Ta đã nói không thể có khả năng chỉ thủ không công mà!
Rồi bất ngờ bước ngang qua, vận đao chém vào khoảng không. Lần này gã đã nhìn ra đao pháp của Tống Khuyết, bèn thi triển dịch kiếm chi thuật.
Tống Khuyết bản tính cao ngạo, Khấu Trọng nói câu này còn tệ hơn chém ông ta một đao làm sao ông ta chịu được, tức thời sát khí cực thịnh. Nào hay Khấu Trọng đột nhiên lui vào chổ đao thế ông ta yếu nhất, chém ra một đao như thiên mã hành không đạt đến mức tinh diệu, nếu ông ta không biến thế thì giống như đưa Thủy Tiên đao ra cho hắn chặt vậy.
Thân pháp Khấu Trọng đột nhiên biến hóa kì lạ khó dò, giống như cá trong nước dù không chuyển động chút nào nhưng chỉ cần người di chuyển đến vùng phụ cận là hắn có thể tùy thời nhanh chóng tiến đánh hoặc lui về. Đặc tính trong tĩnh lại có thể dao động cường liệt như vậy làm cho người có nhãn lực nhìn thấu mọi biến hóa như Tống Khuyết cũng cảm thấy đau đầu.
Chỉ một sát na do dự của Tống Khuyết lúc trước đã cho tên tiểu tử thiên tài hoành dật này cơ hội chiếm cả thượng phong lẫn chủ động
Chiêu “Tiêu tương Thủy Vân“ của ông ta không sử ra được nữa, Tống Khuyết đổi giận làm vui, ngâm lên “Thạch Thượng Lưu Tuyền“.
Đao thức đang tựa như nước chảy không ngừng, bỗng nhiên hóa thành một đạo bích quang, biến thành dòng suối chảy qua khe đá, Thủy Tiên đao phát ra một đạo lam mang, theo một thế ưu mỹ không ngôn ngữ nào tả được, hướng về Khấu Trọng.
Khấu Trọng tránh qua hướng khác hoành đao đón đỡ, nhìn có vẻ nhanh nhẹn, kỳ thật là dùng nhanh chế chậm biến xảo thành vụng.
- Bùng
Tiếng binh khí va chạm liên miên bất tuyệt, tuy đao thế của Tống Khuyết không ngừng lan tỏa khuếch trương, nhưng Khấu Trọng cũng không phải hoàn toàn rơi vào liệt thế nhục nhã chỉ bị đánh mà không hoàn thủ được. Bây giờ không phải Tống Khuyết muốn hướng đông thì gã phải sang đông đi hướng đông, bảo hướng tây thì gã phải đi hướng tây. Tống Khuyết không còn tự do tự chủ được như trước, vì hiện giờ hắn đã có công có thủ, lại còn thêm vào vài chiêu tự sáng chế làm người ta đau đầu nữa.
Lợi ích lớn nhất là Khấu Trọng đã học hiểu phương pháp phục hồi chân khí khi đối mặt với đao pháp như sóng to gió lớn cực kì đáng sợ của Tống Khuyết. Đó là nắm chắc khinh trọng, trong công có thủ, trong thủ hàm công. Mỗi lần toàn lực xuất thủ hay đón đỡ đều chừa lại một phần dư lực để có thể điều tiết chân khí trong nội thể, bên trong còn có chổ vi diệu mà không phải lúc lâm trận đối địch thì không nắm bắt được.
Cũng giống như khi lặn dưới nước một thời gian thì phải trồi lên mặt nước để hít thở không khí, nếu không thì lực kiệt khí tận mà chết dưới đáy biển.
Dưới đại áp lực của Tống Khuyết, Khấu Trọng đã đem hết năng lực bàn thân không giữ lại chút gì ra thi triển, đem hết những lĩnh ngộ về đao pháp trong quá khứ ra phát huy tới mức lâm li tận chí, phối hợp với những thứ mới học hiểu từ Tống Khuyết, càng đánh càng đắc tâm ứng thủ, khoái chí cực điểm.
Tống Khuyết đao pháp đột biến, cao giọng ngâm lên:
- “Ngô Hiệp Vũ Thu Phong“
Rồi cả người khởi động, Thủy Tiên đao tùy ý xuất kích, hoàn toàn không thể nhận ra đao lộ, thêm nữa thân pháp ông ta vô cùng quái dị. Ưu thế mà Khấu Trọng vừa khổ công lập ra tức thời biến mất.
- Đinh!
Khấu Trọng tuy ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng Tống Khuyết đã khiến gã bộ pháp đại loạn, chỉ có thể khổ thủ chứ không cách gì hồi khí được, đao pháp kì diệu này đã đến mức cực điểm, không thể nào hơn được. Tới đao thứ mười Khấu Trọng chém ra một đao rồi lảo đảo lui lại, chỉ nghe „rầm“ một tiếng, cửa ngoài sập xuống. Chỉ thiếu một chút là gã đã lăn xuống bậc thềm như lần trước rồi.
Tống Khuyết đi đến trước cửa, cúi đầu nhìn Khấu Trọng, ánh mắt hiện kì quang.
Trăng không biết từ lúc nào đã lên đến bờ tường, chiếu qua tán lá rậm rạp của cây hòe trong sân.
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Ta không có thời gian tính toán xem phiệt chủ đã dùng hết bao nhiêu đao, hy vọng không phải là 79 đao chứ!
Trên mặt Tống Khuyết lộ ra thần sắc lãnh khốc, song mục sát cơ đại thịnh,
- Ngươi không sợ chết sao?
Khấu Trọng so vai nói:
- Nói không sợ chỉ là gạt người thôi. Nhưng tiểu tử cũng đang hiếu kì, không biết tình cảnh sau khi chết rồi sẽ thế nào? Xin phiền phiệt chủ chuyển lời cho Trí Trí, ta đối với nàng thực sự chân tâm.
Trên môi Tống Khuyết bỗng xuất hiện một chút tiếu ý, sát khí lãnh khốc trong thần tình và ánh mắt lập tức hóa giải, điềm đạm nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]