Những chiếc thuyền cháy lần lượt chìm dần, chỉ còn lại một vài đám khóinhỏ chầm chậm bốc lên. Dưới ánh sao mờ, đội thủy sư hơn trăm thuyền của quân Giang Hoài dừng cả lại hai bên bờ Đại Giang, khiến người ta không thể nào đoán biết được hành động tiếp theo của chúng như thế nào.
Đội Giang Nam tử đệ binh của Khấu Trọng đã an toàn triệt thoái, nhưng đềuphải lội nước mà đi, bởi cả bảy chiếc chiến thuyền đều đã bị đánh chìm làm vật bồi thường.
Chỉ có mình Khấu Trọng và Lạc Kỳ Phi lưu lại, nấp sau một cánh rừng gầnđó quan sát động tĩnh của quân Giang Hoài. Trần Trường Lâm cũng muốn lưu lại xem rõ tình hình, nhưng vì y bị trúng phải một kích của Đỗ Phục Uy, nên Khấu Trọng đã hạ lệnh cho Bốc Thiên Chí đưa y trở về để kịp thời trị liệu thương thế.
Lạc Kỳ Phi ghé miệng sát tai gã nói: “Tổng cộng đã hủy được hai mươi bathuyền hàng, chiến thuyền cỡ trung ba chiếc, khoái thuyền bảy chiếc, kết quả không tồi lắm”.
Khấu Trọng cười khổ: “Đáng tiếc là kết quả như vậy chưa đủ để ngăn cảnlão Đỗ tấn công Giang Đô, chỉ hy vọng y chịu kiểm tra cây trường thương của Cổ Tuấn, bằng không thì chuyến này coi như toi công”.
Lạc Kỳ Phi đột nhiên giật mình thốt lên: “Thuyền khởi hành rồi!”.
Khấu Trọng vội vàng nhìn ra, chỉ thấy soái thuyền của Đỗ Phục Uy đi xuốnghạ du, sau đó thì vòng một vòng, đi ngược trở lại, những chuyền khác cũng lần lượt đi theo. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283163/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.