Thuyền đã cập bến Dương Châu.
Từ Tử Lăng đứng ở mạn thuyền bên tả ngắm nhìn thương cảng lớn gầnbờ biển này trong màn sương sớm mờ mờ, cảm giác trong lòng giống như một kẻ lãng tử sau khi đi qua thiên sơn vạn thủy và trải qua trùng trùng kiếp nạn, cuối cùng cũng đã trở về được quê hương nơi khởi đầu của hành trình lưu lãng.
Điều kỳ quái là lần trước về Dương Châu gặp hôn quân Tùy Dạng Đế, gãhoàn toàn không có cảm nhận này.
Chính là đoạn đường oan nghiệt ấy đã khiến Tố Tố đưa ra lựa chọn sai lầmnhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng.
Lòng Từ Tử Lăng như quặn thắt lại.
Hạnh Dung đứng bên cạnh gã thở dài than: “Dương nhất Ích nhị, nếu nhưluận về buôn bán mậu dịch, thủy chung vẫn là Dương Châu của bọn ta đứng đầu toàn quốc, nếu không thì Trúc Hoa Bang của bọn ta cũng đừng hòng trở thành một đại bang ở phương Nam như ngày nay. Vì thế sau mấy lần dời đi chuyển lại, cuối cùng vẫn đặt tổng đà ở đây. Thiệu Lệnh Châu lấy lòng Lý Tử Thông như vậy, tự nhiên cũng phải có tiền nhân hậu quả chứ”.
“Dương” là chỉ Dương Châu, còn “Ích” là Ích Châu, cũng tức là Tứ Xuyên BaThục.
Dương Châu Giang Đô cũng như Lạc Dương ở Trung Nguyên, là đầu mốigiao thông thủy lục nối liền các nơi, đặc biệt là về đường thủy, đây là nơi giao hội của Vận Hà và Trường Giang, lại nằm ở nơi Trường Giang đổ ra biển, vị trí ưu việt thế nào thiết tưởng không cần phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283138/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.