Hương Ngọc Sơn kinh hãi lách người ra, đoản kiếm trên tay đâm ra nhưđiện, kiếm thế vừa hung mãnh vừa tàn độc.
Từ Tử Lăng bất chợt xoay người một cái, y phục tung bay cuốn theomột luồng khí lưu xoáy tròn, đẩy bật những kẻ khác loạng choạng lùi ra, sau đó mới ung dung điểm vào lưỡi kiếm một chỉ.
Tất cả phẫn nộ và bất mãn của gã đều dồn cả vào bên trong chỉ kình.
Đoản kiếm của Hương Ngọc Sơn rời tay rơi xuống đất, người thì lảo đảovăng ra xa, lưng đập mạnh vào vách tường phía Tây của khoảng sân trống giữa hai gian nhà, tai mắt mũi miệng đều rỉ máu.
Từ Tử Lăng lướt theo như hình với bóng, vung tay chộp lấy ngực y, nhấcbổng lên khỏi mặt đất, dí sát vào tường. Đám thủ hạ nhìn thấy chủ nhân bị khống chế, đều không dám xông tới tấn công.
“Tử Lăng! Đừng!”.
Tiếng hét lanh lảnh của Vân Ngọc Chân vang lên phía sau.
Từ Tử Lăng đứng uy nghiêm tựa thiên thần giáng thế, song mục sáng rựcnhư sao băng, nhìn thẳng vào cặp mắt sợ hãi của Hương Ngọc Sơn, không thèm quay đầu lại nhìn Vân Ngọc Chân, mà chỉ quát lên: “Câm miệng!”.
Toàn thân kinh mạch Hương Ngọc Sơn đã bị chế trụ, nhưng cũng vẫn còncó thể lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe y cuống quýt phân trần: “Từ đại ca xin hãy nghe tiểu đệ nói một lời, tất cả chuyện này đều...”.
Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, vận nội kình đẩy ra, cổ họng họ Hương lậptức tắc nghẹn, không nói nên lời, sắc mặt xám xịt như tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283134/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.