Thạch Thanh Tuyền đẩy cánh cửa gỗ của thạch ốc ra, nghiêng đầu mỉmcười nói: “Từ huynh, mời vào!”.
Từ Tử Lăng chần chừ giây lát rồi mới bước qua bậc cửa, đi vào bên trong.Trong nhà dùng một tấm mành trúc chia làm hai gian. Căn nhà tuy nhỏ nhưng cũng có đủ các thứ gia cụ tạp vật mà một gia đình cần có trong cuộc sống hàng ngày. Nhà cửa sạch sẽ tinh khiết, đẹp một cách tĩnh mịch.
Thạch Thanh Tuyền chậm rãi nói: “Đây chính là chỗ ở chật chội của ThanhTuyền”.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Không phải Thạch tiểu thư ẩn cư ở Ba Thục sao?”.
Thạch Thanh Tuyền mời gã ngồi xuống một chiếc ghế kê cạnh cửa sổ, cònmình thì vén mành trúc đi vào bên trong: “Gian tiểu ốc này không phải Thanh Tuyền dựng nên, người xây dựng nó đã qua đời từ năm năm trước, Thanh Tuyền mượn nó làm nơi đặt chân chính là vì nó chỉ cách Tà Đế Miếu có nửa canh giờ cước trình”.
Nhìn xuyên qua tấm rèm trúc mỏng, thấp thoáng thấy nữ tử đặc biệt nàyngồi xuống một chiếc kỷ nhỏ bên cạnh chiếc giường kê sát tường, quay lưng về phía gã, đối mặt với tấm gương đồng hình tròn treo trên tường. Trong mông lung mơ hồ, tất cả đều bị tấm rèm trúc làm tịnh hoá, khiến cho thân hình và tư thái diễm lệ của nàng càng thêm nổi bật.
Từ Tử Lăng tán thưởng: “Đây đúng là một nơi tuyệt vời để lánh đời ẩn thế,nếu không phải có tiểu thư dẫn tới đây, chỉ sợ tại hạ tìm một vạn năm cũng không tìm được mất”.
Gian tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283127/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.