Sau khi tiễn Hư Hành Chi lên bờ, hai gã lại tiếp tục hành trình của mình.
Tới khi thuyền buồm chuyển hướng đi ra Hoàng Hà, bọn gã mới thở phào nhẹ nhõm, trên sông rộng thế này, có muốn đào tẩu hay ẩn náu gì cũng dễ hơn rất nhiều.
Khấu Trọng thở dài nói: “Lúc chúng ta từ phương Nam xuất phát, giống như cả thiên hạ đều nằm dưới chân mình vậy, ngờ đâu trắc trở trùng trùng, ba người bọn Chí Hạ thì chết thảm trong tay Âm Qúy Phái, Ngọc Thành thì không biết ở đâu, còn ta với ngươi thì bị tình thế bức bách phải trở lại phương Nam, không thể đi Quan Trung tìm kho báu, càng nghĩ lại càng thấy buồn chán quá”.
Từ Tử Lăng nói: “Món nợ của ba người bọn Chí Hạ chúng ta nhất định phải báo, đại trượng phu ân oán phân minh, đám người Âm Qúy Phái đó thủ đoạn hung tàn độc địa, thế nào cũng có ngày chúng ta nhổ cỏ tận gốc, khiến bọn chúng vĩnh viễn không thể làm hại người khác được nữa”.
Song mục Khấu Trọng sáng rực sát cơ, gật đầu nói: “Ngoại trừ Vũ Văn Hóa Cập, cừu gia lớn nhất của chúng ta bây giờ là Âm Qúy Phái, nợ máu phải trả bằng máu, huống hồ cho dù hai chúng ta có chịu nhẫn nhịn nuốt mối hận này, Loan Loan yêu nữ và Chúc yêu phụ cũng tuyệt đối không buông tha chúng ta đâu”.
Từ Tử Lăng nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta chịu cùng ngươi đi Giang Đô, bằng không thì đã lập tức trở về Ba Lăng đón mẫu tử Tố tỷ rồi. Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283113/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.