Chương trước
Chương sau
Tống Kim Cương dẫn Khấu Trọng vào trong, cười cười nói: “Khấu huynh chịu đến đã là tin tại hạ, những chuyện khác cần gì phải giải thích nữa?”.

Khấu Trọng ngồi xuống đón lấy chung trà thơm do thủ hạ của Tống Kim Cương, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, cơ hồ như có điều gì suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Tạnh mưa rồi!”.

Tống Kim Cương dựa lưng vào thành ghế, dõi mắt nhìn ra ngoài theo gã, gật đầu nói: “Trước đây ở Lạc Dương chỉ có mùa hạ mới gặp mưa lớn thế như vậy, lần này là đến sớm đó!”.

Khấu Trọng đặt ly trà xuống chiếc kỷ nhỏ đặt giữa hai người, như vừa tỉnh dậy sau cơn mộng mị, quay sang nhìn Tống Kim Cương nói: “Tống huynh rốt cuộc muốn hợp tác với tại hạ về mặt nào?”.

Tống Kim Cương thong thả nói: “Ta muốn Khấu huynh đi cứu Lý Tử Thông?”. Nói dứt lời y mới quay sang nhìn phản ứng của đối phương.

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Không phải Tống huynh muốn ta đi hành thích Đỗ Phục Uy đấy chứ?”.

Lòng gã thầm nhủ nếu đáp án của Tống Kim Cương là “phải” thì gã chỉ đành nhất quyết cự tuyệt mà thôi. Nếu thật sự gã muốn giết Đỗ Phục Uy thì nhất định phải dùng minh đao minh thương trước thiên quân vạn mã, chứ không phải dùng thủ đoạn ám sát. Đối với Đỗ Phục Uy, gã chẳng hề có chút ác cảm, ngược lại còn có chút ngưỡng mộ và kính phục của nhi tử với phụ thân.

Tống Kim Cương ung dung cười nói: “Đây chỉ là hạ sách, hơn nữa lại rất khó làm. Tại hạ chỉ muốn Khấu huynh giúp Lý thủ vững Giang Đô, đồng thời tấn công Cảnh Lăng, ép Đỗ Phục Uy phải lui binh, vậy thì Trầm Pháp Hưng sẽ không thể làm gì được. Cùng lúc đó, Tiêu Tiễn sẽ vượt Trường Giang, khiến Đỗ Phục Uy không dám vọng động”.

Khấu Trọng giờ mới hiểu tại sao Vân Ngọc Chân lại giúp Tống Kim Cương liên lạc với gã.

Tống Kim Cương quả đúng là nhân vật hùng tài đại lược, cùng với âm mưu công kích Lý Phiệt,y cũng không hề bỏ qua tình hình quân sự trong thiên hạ. Giả như Lý Mật và Vương Thế Sung lưỡng bại câu thương, Đỗ Phục Uy bắc tiến thất bại, còn Tống Kim Cương lại có thể công hạ Thái Nguyên, vậy thì thế lực của Lưu Vũ Châu sẽ dễ dàng vươn đến khu vực Nam Bắc Hoàng Hà, trở thành bá chủ lớn nhất.

Khấu Trọng chau mày: “Nhưng chuyện này có lợi gì cho ta chứ?”.

Tống Kim Cương nói: “Chỉ có giữ được Lý Tử Thông, Đỗ Phục Uy mới bị kềm chế, không dám tấn công Phi Mã Mục Trường và hai thành lớn được họ Lý bảo hộ, lúc đó chỉ cần Khấu huynh công hạ Cảnh Lăng và Tương Dương, chúng ta sẽ có thể hội sư ở Lạc Dương, đến lúc ấy là địch hay bạn, hoặc giả bình phân thiên hạ, hình thành nên thế lưỡng triều, thì sẽ bàn tính sau”.

Khấu Trọng phì cười nói: “Là địch là bạn sẽ bàn tính sau, đây là lần đầu tiểu đệ được nghe luận điểm này. Hơn nữa có vẻ như Tống huynh đã quá coi trọng tiểu đệ rồi! Thêm vào đó, vị tất Lý Tử Thông đã chịu nghe lời ta chứ!”.

Tống Kim Cương thản nhiên: “Ngay cả lão hồ ly như Vương Thế Sung mà Khấu huynh còn thuyết phục được, một Lý Tử Thông nhỏ bé thì đâu khó khăn gì chứ. Huống hồ bản chủ nhân và Lý Tử Thông xưa nay quan hệ rất tốt, huynh lại có kỷ lục dùng tàn quân cầm cự Cảnh Lăng trước đại binh của Đỗ Phục Uy trong mười ngày, còn Lý Tử Thông thì nay đang rơi vào tuyệt cảnh, đâu đến lượt y suy xét”.

Khấu Trọng cười khổ: “Tống huynh có thể là thuyết khách giỏi nhất kế tục Tô Tần Trương Nghi đó. Có điều chuyện này ta cần phải thương lượng với huynh đệ trước mới được, Tống huynh có thể đợi thêm mấy ngày nữa ko?”.

Tống Kim Cương nói: “Hiện giờ ta phải lập tức rời khỏi đây, nhưng sẽ để lại người liên lạc, chỉ cần Khấu huynh gật đầu, thì sẽ có người sắp xếp mọi chuyện ổn thoả”.

Khấu Trọng và y bàn bạc cách liên lạc, rồi lại nói chuyện về tình hình Giang Đô một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy cáo từ.

o0o

Trong một căn tiểu lâu xinh xắn bên kênh Thông Tế trong phương Nghi Phượng ở Tây Thành, Từ Tử Lăng ngồi một mình trong căn tiểu sảnh, đợi chờ Khấu Trọng. Đây là sào huyệt bí mật của Vương Thế Sung cung cấp cho bọn gã, dùng để tránh tai mắt của người khác.

Lúc này Khấu Trọng đã đến, chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh gã, chẳng nói tiếng nào, khác hẳn với vẻ thao thao bất tuyệt mọi khi.

Từ Tử Lăng chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Khấu Trọng tinh thần sa sút: “Ta và Ngọc Trí đã chính thức chia tay rồi, không còn cơ hội để cứu vãn nữa”.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Tại sao lại thành như vậy? Với ba tấc lưỡi của Trọng thiếu gia ngươi, đen cũng thành trắng, hươu cũng thành ngựa, có gì mà không thể vãn hồi chứ?”.

Khấu Trọng thở dài: “Còn nói là huynh đệ nữa, bây giờ ta thảm như vậy mà ngươi còn trêu chọc hả? Ôi! Vấn đề là đến giờ ta ta mới thực sự cảm thấy yêu nàng, vì vậy cái lưỡi này cũng chẳng còn đất dụng võ”.

Từ Tử Lăng càng ngạc nhiên hơn: “Không phải ngươi đang nói đùa đấy chứ?”.

Khấu Trọng thất thanh thốt: “Nói đùa?”. Kế đó lại nở một nụ cười buồn bã, cúi đầu nhìn chăm chăm xuống đôi giày mới mua: “Ta đã hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, phiền não đến độ đi cả chân trần ra trời mưa gió. Lúc đó cả người trống rỗng vô lực, hô hấp khó khăn, trước mắt như mờ đi, đầu như bị cây búa lớn của thợ rèn đập vào, không ngừng ong ong, càng lúc càng mạnh, suýt chút nữa là tẩu hoả nhập ma”.

Từ Tử Lăng nhìn trợn mắt há miệng nhìn gã hồi lâu: “Ngươi quên Lý Tú Ninh rồi hả?”.

Khấu Trọng buồn bã nói: “Sáng sớm nay khi ta thức dậy, thật sự đã quên mất nàng ta, trong lòng chỉ còn có mình Tống Ngọc Trí. Ôi! Lần này xem ra còn thảm hơn lần trước, cả người như bị dìm trong nước biển sâu, khó chịu vô cùng!”.

Từ Tử Lăng nói: “Để ta đi gặp tam tiểu thư nói chuyện nhé?”.

Khấu Trọng quả quyết nói: “Vạn lần không nên, nếu là huynh đệ của ta thì hãy để nó qua đi.Khấu Trọng này muốn tranh thiên hạ, cần gì phải dựa vào thứ hôn nhân chính trị đó chứ? Hừ, mong rằng không có ta Ngọc Trí vẫn được hạnh phúc”.

Từ Tử Lăng cười gượng: “Đừng tưởng rằng không có ngươi thì nàng không thể hạnh phúc, như vậy cũng tốt, nếu không chúng ta làm sao xứng đáng với Tống Sư Đạo”.

Khấu Trọng tức giận nói: “Ngươi vẫn không tin ta thật lòng với Ngọc Trí hay sao?”.

Từ Tử Lăng đưa tay nắm lấy bờ vai gã, lắc mạnh hai cái, thở dài nói: “Ngươi có thể quên được Lý Tú Ninh, tự nhiên cũng sẽ quên được Tống Ngọc Trí, để lại chút tinh thần làm việc khác đi”.

Khấu Trọng im lặng hồi lâu, cảm nhận được sự an ủi và quan tâm của Từ Tử Lăng với mình, gật đầu nói: “Ta đang có chuyện muốn thương lượng với ngươi đây”.

o0o

Từ Tử Lăng nghe xong trầm giọng nói: “Tiêu Tiễn cuối cùng cũng muốn Bắc thượng rồi!”.

Khấu Trọng cũng giật mình nói: “Có lý! Hơn nữa đây là kế một đá ném chết ba con chim, Tiêu Tiễn và Hương Ngọc Sơn quả không hổ là hai kẻ quỷ quyệt!”.

Từ Tử Lăng thở dài: “Cũng may mà bọn chúng nghĩ ra được. Có thể thấy kẻ mà Lưu Vũ Châu muốn hội sư không phải tên tiểu tử không có tư cách nhà ngươi, mà là Tiêu Tiễn. Khi bọn chúng hội sư ở quan ngoại, thì có thể vây hãm Lạc Dương, rồi công hạ Quan Trung, hai tên lão tiểu tử một tên xưng hùng phía Bắc, một tên xưng bá phía Nam, chỉ có như vậy, mới có cơ hội chia đôi thiên hạ”.

Khấu Trọng sớm đã nghĩ đến vấn đề này.

Nếu biết rằng hiện giờ Khấu Trọng không binh không tướng, Phi Mã Mục Trưòng càng không phải thuộc hạ của gã, hạng bá chủ hùng bá một phương lại có người Đột Quyết hậu thuẫn như Lưu Vũ Châu làm sao coi trọng gã như vậy được, trong mắt y, Khấu Trọng chỉ bất quá là một con cờ rất có tác dụng mà thôi. Bọn Tiêu Tiễn hiểu khá rõ về gã, vì vậy gian kế này nhất định là do Tiêu Tiễn và Hương Ngọc Sơn nghĩ ra. Nếu gã trúng kế, lại sử dụng sức ảnh hưởng của mình với Phi Mã Mục Trường và các cự bộ ở Cảnh Lăng toàn lực công hạ Cảnh Lăng, lúc ấy Tiêu Tiễn có thể thừa cơ tấn công Phi Mã Mục Trường và hai toà thành lớn phụ cận. Lợi hại nhất chính là cho dù bọn Thương Tú Tuần có biết rõ quân Ba Lăng vượt sông lên phía Bắc, cũng chỉ nghĩ rằng đó là một bộ phận của kế hoạch tấn công Cảnh Lăng, đến lúc đó họ sẽ trở thành một đạo cô quân không viện trợ, ngoại trừ đầu hàng ra thì không còn sự lựa chọn nào khác.

Khi ấy Tiêu Tiễn sẽ lấy được cả vùng rộng lớn bên bờ Bắc Trường Giang, còn Đỗ Phục Uy sẽ lún sâu vào vũng bùn Giang Đô, trừng mắt nhìn Tiêu Tiễn nuốt trọn lãnh thổ phía Tây của mình mà không làm gì được. Trong khi đó, Tiêu Tiễn sẽ xua quân đến Lạc Dương, hoàn thành giấc mộng đẹp hội sư với Lưu Vũ Châu.

Khấu Trọng nói: “Tiểu Lăng, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”.

Từ Tử Lăng gằn giọng nói: “Tố tỷ vẫn còn nằm trong tay Tiêu Tiễn nên chúng ta ném chuột ắt sợ vỡ bình, hơn nữa bất luận một hành động quân sự nào cũng phải xác định mục tiêu cẩn thận. Nhưng chúng ta không thể công nhiên trở mặt với Tiêu Tiễn, lại phải bảo tồn cho Phi Mã Mục Trường, lại càng không được để lão gia đắc thế, có bao nhiêu mâu thuẫn và kềm chế cùng kết lại với nhau như vậy, ngươi nói xem ta nên bảo ngươi phải làm sao đây?”.

Song mục Khấu Trọng sáng rực lên: “Thượng binh dùng mưu, chỉ cần chúng ta giữ được Giang Đô, lại không làm lão gia tổn thương nguyên khí, còn Thương mỹ nhân thì giả bộ tấn công Cảnh Lăng, nhưng lại ngầm đối phó Tiêu Tiễn, như vậy có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt”.

Kế đó gã lại cười khổ nói: “Nhưng có cách gì giữ được Giang Đô mà không khiến lão gia tổn thương thật sự chứ, đây là một chuyện căn bản không thể làm được”.

Từ Tử Lăng nói: “Thế nào cũng có cách, nhưng phải đến Giang Đô nắm vững tình thế rồi mơi tuỳ cơ ứng biến được, hiện giờ hãy nghĩ sự tình tối nay trước đã”.

Khấu Trọng trầm mặc không nói gì, rồi ngẩng lên nhìn gương mặt sẹo của Từ Tử Lăng, cười cười nói: “Xe ngựa đã đợi từ lâu, xin hỏi tướng quân mặt sẹo đã có thể khởi trình chưa ạ?”.

o0o

Lúc Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng bọn Vương Thế Sung đến cổng ngoài Vinh phủ, cũng không khỏi bị cảnh tượng nhiệt náo nơi đây làm cho giật mình.

Phủ đệ của đệ nhất phú hào Lạc Dương Vinh Phụng Tường xây trên một ngọn đồi nhỏ phía Đông Bắc thành, diện tích rất rộng, quy mô rất lớn, thoạt nhìn chỉ thấy phòng ốc san sát như bàn cờ, rất có khí thế.

Trên khoảng đất rộng phía trước cửa vào, có một cây cột lớn kết hoa chăng đèn, huy hoàng rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng.

Xe ngựa của tân khách ùn ùn đổ về như nước chảy, bốn phía là các thị nữ xinh đẹp mặc áo gấm thêu hoa tươi cười tiếp khách trong tiếng pháo nổ giòn, không khí còn hơn cả ngày tết. Trong phủ nơi nơi chăng đèn kết hoa, tỳ nữ bộc nhân đi đi lại lại như mắc cửi.

Đội quân của Vương Thế Sung là có thanh thế nhất, gần trăm vệ sĩ được tinh tuyển từ gắt gao, bảo vệ tám chiếc xe ngựa, từ từ tiến vào Vinh phủ.

Từ Tử Lăng, Khấu Trọng và Âu Dương Hi Di ngồi chung một xe,, vị cao thủ nguyên lão này thấy hai gã hiếu kỳ ngó ra ngoài quan sát, bèn mỉm cười nói: “Thời thiếu niên lão phu cũng thích nhiệt náo giống như các ngươi vậy, hiện giờ thì cứ thấy chỗ nào nhiệt náo là chỉ muốn tránh đi cho mau”.

Từ Tử Lăng đã thay mặt nạ khác, biến thành một hán tử tướng mạo tầm thường, hoàn toàn chẳng có điểm gì khiến người ta chú ý, lúc này chợt động tâm hỏi: “Tiền bối có biết một người tên gọi Bá Đao Nhạc Sơn không?”.

Khấu Trọng tò mò hỏi: “Cái tên này thật bá đạo, ngươi gặp y ở đâu vậy?”.

Để đảm bảo bí mật nên ngoại trừ Vương Thế Sung thì Âu Dương Hi Di là người duy nhất biết thân phậncủa Từ Tử Lăng, nghe gã hỏi vậy liền thoáng lộ thần sắc khẩn trương: “Có phải Từ tiểu huynh đệ đã gặp họ Nhạc đó không?”.

Từ Tử Lăng nói: “Vãn bối chỉ nghe người khác nhắc đến tên của người này, vì vậy mới sinh lòng hiếu kỳ thôi”.

Âu Dương Hi Di thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là vậy, Nhạc Sơn là tà phái cao thủ hoành hành bá đạo trong thời của bọn ta, tâm lang thủ lạt, giết người như ngoé, hồi đó uy danh của y còn trên cả Chúc Ngọc Nghiên nữa. Nhưng sau khi bị Thiên Đao Tống Khuyết đánh bại, y đã tuyệt tích giang hồ. Khi ấy Tống Khuyết mới chỉ hai mươi mấy tuổi đầu, chính nhờ trận chiến này mà y có được danh hiệu thiên hạ đệ nhất đao”.

Nói tới đây thì xe ngựa đã dừng lại, Âu Dương Hi Di cơ hồ như cũng không muốn nhiều về người này, nên lập tức dục bọn gã xuống xe.

Khấu Trọng mới thò đầu ra ngoài đã cảm thấy hương thơm nức mũi, thì ra Thuý Nhi ở Mạn Thanh Viện đã bước tới sát cửa xe: “Hoan nghênh, hoan nghênh! Khấu công tử đạu giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho Vinh phủ!”.

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay Mạn Thanh Viện không cần kinh doanh sao, tại sao Thuý Nhi lại đến đây đón khách cho Vinh lão bản vậy?”.

Thuý Nhi bước đến thân mật khoác vai gã, cười khúc khích nói: “Vinh lão bản đã có lệnh, nghỉ một ngày cũng không được sao? Huống hồ tất cả quý khách đều đã đến đây, các cô nương Mạn Thanh Viện của chúng tôi đành phải chuyển hết qua đây thôi! Một chuyện đơn giản như vậy, người thông minh như Khấu công tử chắc hẳn đoán ra đựoc rồi, còn cố ý hỏi nô gia làm gì nữa?”.

Khấu Trọng vừa hưởng thụ sự va chạm với bờ ngực xốp mềm của Thuý Nhi, vừa để ý quan sát động tĩnh xung quanh. Chỗ dừng xe hiển nhiên là đã được an bài từ trước, thế nên không hề có xe ngựa khác dừng đỗ. Bọn Vương Thế Sung lần lượt xuống xe, đích thân Vinh Phụng Tường bước đến chào hỏi.

Âu Dương Hi Di và Từ Tử Lăng xuống ngựa liền di chuyển đến cạnh Vương Thế Sung, cùng với những cao thủ khác, bao gồm cả nội gián Khả Phong đạo nhân phụ trách bảo vệ họ Vương.

Lang Phụng, Tống Mông Thu và Dương Công Khanh đều không tham gia thịnh hội này, hai người trước phụ trách việc tuần phòng và giám thị động tĩnh bên phía Dườn Động, còn Dương Công Khanh thì phải thống lãnh quân đội đóng tỏng Hoàng Thành.

Còn Đổng Thục Ni thì đã đến đây từ trưa.

Lúc này Vinh Phụng Tường và Vương Thế Sung đang chào hỏi lẫn nhau, Thuý Nhi ghé miệng sát tai Khấu Trọng trách cứ: “Công tử làm liên luỵ đến nô gia rất thảm, ngài thấy nên bồi thường thế nào đây?”.

Có một số khách nhân vô ý lại gần, đều bị cận vệ của Vương Thế Sung ngăn cản lại một cách khách khí và hữu lễ.

Khấu Trọng đang quan sát Khả phong, thấy y đang dịch dần về phía Từ Tử Lăng, hiển nhiên là muốn tìm kiếm lai lịch của kẻ lạ mặt xuất hiện một cách bất ngờ này, thuận miệng hỏi: “Ta đã làm chuyện gì hại đến Thuý Nhi vậy?”.

Thuý Nhi cơ hồ như muốn cắn vào tai gã, giận dỗi nói: “Đêm qua rõ ràng là nói muốn mời Thanh Cúc, Thanh Liên và Thanh Bình đến hầu ba vị mà, vậy mà các vị lại lén lút bỏ đi, làm người ta suýt chút nữa bị bọn họ làm cho phiền chết đó!”.

Giọng nói õn ẹo nũng nịu của Thuý Nhi, tiếng pháo, tiếng ồn ào xung quanh, ánh đèn rực rỡ chói mắt, Vương Thế Sung và Vinh Phụng Tường tay bắt mặt mừng, Khả Phong thăm dò Từ Tử Lăng, thái độ như đại địch lâm đầu của bọn cận vệ nhắc nhở gã thích khách sắp xuất hiện, tất cả những sự việc đang diễn ra giống như những dòng suối nhỏ chảy vào đầu gã, biến thành một dòng sông lớn, khiến gã có cảm giác cực kỳ quái dị. Đó giống như một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại, đỉnh điểm của sự ồn ào ngược lại khiến người ta chỉ nhìn thấy động tác mà không nghe thấy âm thanh. Hơn nữa không hiểu có phải do mong đợi đã lâu hay không, mà tất cả những thứ trước mắt gã như đều đã xảy ra hết cả rồi vậy.

Tất cả trở nên chậm hơn, từ tốn hơn, khi gã thấy Khả Phong lại gần Từ Tử Lăng, dùng khẩu khí từ hoà trưởng giả của y để lên tiếng, dường như gã có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ của cơ thịt hai người khi đối đáp.

Kế đó là Âu Dương Hi Di đến giải vây cho Từ Tử Lăng, rồi Vương Thế Sung và Vinh Phụng Tường cùng đám thị vệ tì bộc và coa thủ bảo vệ sánh vai bước vào cửa lớn, tân khách lũ lượt vào theo.

Thanh âm của Thuý Nhi như từ một nơi xa rất xa vọng về, luẩn quẩn bên tai gã: “Ngài nói đi! Làm sao bồi thường cho người ta đây!”.

Mỹ nữ Quy Tử Linh Lung Kiều bước qua trừng mắt lên nhìn, gã cảm nhận được trong đôi mắt ấy ẩn hàm vẻ trách móc và giận giữ.

Khấu Trọng đột nhiên giật mình sực tỉnh, đáp qua loa: “Hai ngày nữa tiểu đệ rảnh rỗi sẽ đến Mạn Thanh Viện bồi thường cho các vị”.

Trong lòng thì cảm thấy rung động vô cùng.

Trải qua nhiều ngày liên tiếp ác đấu và rèn luyện, cuối cùng gã đã có được đột phá trên con đường võ đạo, bước chân lên một cảnh giới hoàn toàn mới. Kế đó, gã liền lách mình thoát khỏi tấm thân nóng bừng như lửa của Thuý Nhi, theo sau Vương Huyền Ứng và Vương Huyền Nộ, đi vào đại sảnh ồn ào náo nhiệt.

o0o

Vinh Phụng Tường quả không hổ danh phú hào đệ nhất Lạc Dương, chỉ riêng toà đại sảnh chính đã thể hiện hết sự sa hoa đến tột cùng rồi.

Sảnh trước không chỉ có diện tích lớn, không gian cao, trang trí bày bố hoa lệ, khí thế có thể so vì với hoàng cung nội điện. Sáu cây cột trạm rồng trổ phụng dựng thẳng đứng lên tận trần nhà, trên trần hoa văn tinh mỹ, ở giữa là một bức hoạ nhị long tranh châu lớn. Gia cụ, đồ treo trên tường, tất cả đều rất đẹp đẽ sang trọng.

Trong sảnh đã bày ra gần hai chục bàn tiệc, quy tụ gần trăm tân khách vậy mà vẫn không hề có cảm giác chật chội bí bức. Trong gần trăm cận vệ đi theo Vương Thế Sung, chỉ có tám người vào trong sảnh đường, còn lại đều lưu lại ngoài cửa. Cho dù là vậy, thêm vào các cao thủ khác, đám người của Vương Thế Sung vẫn là nhóm khách nhân có thanh thế hùng hậu nhất.

Một người là kẻ nắm quyền lực ở Lạc Dương, một người là đệ nhất phú hào, cũng là thọ tinh của buổi hôm nay, thế nên đi đến đâu là tiếng chúc mừng vang lên không ngớt tới đó.

Dưới sự dẫn đầu của Vinh Phụng Tường và Vương Thế Sung, cả đoàn người đi thẳng qua hành lang, đến đại sảnh phía trong, nơi dùng để tiếp những khách quý.

Không gian rộng rãi như sảnh trước, nhưng nơi này chỉ kê mười bàn tiệc, trong đó bốn bàn ở giữa, sáu bàn đặt hai bên, biểu hiện rõ vị trí tôn quý của những khách nhân ngồi ở bốn bàn này.

Những khách nhân được tiếp trong hậu đường này nếu không phải nhân vật có máu mặt chốn Lạc Dương, thì cũng là khách nhân từ nơi khác đến có thân phận cao quý như Lý Thế Dân, Đột Lợi, người không đủ cân lượng thì chỉ có thể dự yến ở sảnh đường bên ngoài mà thôi.

Khấu Trọng đảo mắt một vòng, đập vào mắt đầu tiên chính là Đổng Thục Ni ăn mặc rực rỡ như một con chim công đang cùng với một thiếu nữ khác cũng xinh đẹp không kém nói nói cười cười với bảy tám công tử quý phái.

Nữ nhân này đương nhiên chính là Vinh Giảo Giảo, người cùng tề danh Lạc Dương Song Diễm với Đổng Thục Ni. Vinh Giảo Giảo quả không hổ danh là tuyệt thế mỹ nữ, thiên sinh lệ chất mỹ mạo mê người, đôi mắt long lanh như hai hạt minh châu, cơ hồ như có thể câu hồn nhiếp phách bất cứ nam nhân nào, thêm vào vẻ ngượng ngùng xấu hổ, cử chỉ mềm mại linh hoạt, lại càng khiến đám công tử vây quanh phải mê hồn tán phách.

Đổng Thục Ni chỉ liếc nhìn bọn Vương Thế Sung một cái, rồi bĩu môi lên tỏ vẻ khinh thường không thèm để ý, có lẽ là do Khấu Trọng nên ngay cả Vương Thế Sung nàng cũng chẳng thèm chào hỏi lấy một câu.

Ngược lại với nàng, Vinh Giảo Giảo lại đảo mắt nhìn Khấu Trọng mấy lượt, mỉm cười cúi đầu, khiến Khấu Trọng cũng cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn mấy nhịp.

Chỗ cạnh cửa vào có một đội mười tám nữ kỹ, người nào cũng vấn tóc cao, áo bó chẽn, quàng khăn, đứng thành ba hàng diễn tấu.

Một nhạc khúc chào mừng vang lên.

Giữa những bàn tiệc đã có hơn chục người đang đứng, trong đó có Đột Lợi, Lý Thế Dân, Vương Bạc, Phục Khiên và thủ hạ thân tín.

Tống Lỗ cũng đã tới, đang đứng nói chuyện với Vương Bạc và bảy tám người khác. Có điều không thấy Tống Ngọc Trí đâu, không biết có phải vì muốn tránh mặt Khấu Trọng nên cố ý không đến dự yến hay không.

Sau khi vào hậu đường, đám cận vệ liền tách sang một bên, chỉ có Âu Dương Hi Di, Khả Phong, Trần Trường Lâm và Từ Tử Lăng đi theo Vương Thế Sung cùng Vinh Phụng Tường đi chào hỏi những tân khách khác.

Không biết hữu ý hay vô tâm, lúc Khấu Trọng nhìn theo hai huynh đệ Vương Huyền Ứng đi đến chỗ Đổng Thục Ni, Vinh Giảo Giảo tham gia nhiệt náo, bên cạnh chỉ còn lại một mình Linh Lung Kiều.

Linh Lung Kiều chăm chú nhìn Từ Tử Lăng, trầm giọng thắc mắc: “Người này là cao thủ nhất đẳng, không biết Hi công mời y ở đâu? Tại sao trước đây hoàn toàn không có ai nhắc đến y vậy?”.

Khấu Trọng áp sát lại gần nàng, cúi đầu ghé miệng sát chiếc tai nhỏ, thì thầm: “Hắn chính là huynh đệ Từ Tử Lăng của ta, đây là một quân cờ rất lợi hại, đợi lát nữa cô nương sẽ hiểu thôi”.

Có lẽ là vì Khấu Trọng thẳng thắn không giấu diếm, lên Linh Lung Kiều không hề đẩy gã ra, ngược lại còn quay sang nhìn gã hỏi tiếp: “Chuyện quan trọng như vậy, tại sao lại giấu chúng ta?”.

Khấu Trọng vừa sát lại gần hơn, vừa nói: “Bởi vì chúng ta hoài nghi bên cạnh thượng thư đại nhân có gian tế, cô nương đã hiểu chưa?”.

Linh Lung Kiều thoáng run người, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cúi đầu khẽ nói: “Ngươi dám khẳng định ta không phải gian tế sao?”.

Khấu Trọng dịu dàng nói: “Đương nhiên la khẳng định, cô nương lan tâm huệ chất, sảng khoái hào hiệp, tuyệt đối không thể là hạng người bỉ ổi vô sỉ đó”.

Linh Lung Kiều thoáng đỏ mặt, lí nhí nói như muỗi kêu: “Ta bắt đầu hơi thích ngươi rồi đó! Nếu như ngươi có thể ít đi Mạn Thanh Viện hơn, thì ta đã có hảo cảm hơn với ngươi rồi!”.

Dứt lời liền lườm gã một cái sắc như dao, quay người đi về phía Vương Thế Sung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.