Lý Tịnh ngạc nhiên: "Lý Tịnh này rốt cuộc đã làm chuyện gì không đúng mà khiến đệ vừa gặp đã nói ra những lời như vậy?"
Khấu Trọng tức giận gằn giọng: "Làm chuyện gì các hạ tự biết. Thật uổng công chúng ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại vì lấy lòng chủ nhân mà bán đứng bọn ta."
Lý Tịnh bước xuống hai bước, đến trước mặt Khấu Trọng, biến sắc hỏi: "Lý Tịnh này là người thế nào, sao ta có thể bán đứng huynh đệ bằng hữu để đổi lấy công danh phú quý được chứ? Đệ hãy nói rõ cho ta xem nào!"
Khấu Trọng lùi lại chỗ hành lang và cầu thang tiếp giáp nhau để tránh cản trở người khác qua lại, nhìn thẳng vào mặt Lý Tịnh lạnh lùng thốt: "Nếu không phải ngươi cho Lý tiểu tử biết chuyện tiểu Lăng có mặt nạ da người, hắn làm sao có thể khẳng định Hòa Thị Bích là do bọn ta động thủ lấy trộm được?"
Lý Tịnh thoáng ngạc nhiên, chau mày giây lát rồi thở dài một tiếng, gượng cười nói: "Coi như là ta nói đi! Nhưng ta thật sự không hiểu Hòa Thị Bích có tác dụng gì với đệ và Tử Lăng chứ?"
Hai mắt Khấu Trọng như rực lửa: "Cái gì mà coi như là ta nói chứ? Chuyện của Tố tỷ chúng ta không tính toán với ngươi được, cùng lắm là chỉ nói ngươi không niệm ân tình, có mới nới cũ..."
Lý Tịnh tức giận gầm lên: "Câm miệng, càng lúc đệ càng quá đáng rồi đó!"
Hai ả nữ tỳ đi ngang qua đó bị tiếng quát của Lý Tịnh làm giật mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283074/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.