Không biết có phải cư dân trên phố bị tiếng chém giết đánh nhau khi nãy làm sợ hãi hay không mà nhà nhà hộ hộ, tiêum lớn tiệm nhỏ đều đóng chặt hết cửa chính cửa sổ, duy chỉ có Mạn Thanh Viện là đèn đuốc rực rỡ, chiếu rọi cả một khoảng xung quanh đó sáng như ban ngày.
Còn một khắc nữa là tới giờ Tý, những người đến xem náo nhiệt đa phần đều đã vào Thính Lưu Các, trên phố không thấy một bóng người, ngay cả đám binh sĩ thủ thành đi tuần tra cũng không biết đã trốn vào đâu mất.
Do Dương Động, Độc Cô phiệt và Vương Thế Sung đang minh tranh ám đấu, nên tình hình quản trị ở Lạc Dương rơi vào tình trạng không thể khống chế, thế nhưng trị an ngược lại còn tốt hơn lúc trước, tất cả bởi vì các bang phái đều cố gắng hết sức ước thúc thuộc hạ, không dám náo sự trong thời gian nhạy cảm này. Còn những người từ nơi khác đến thì lại càng không muốn có gây chuyện để trở thành mục tiêu chung cho tất cả các phe phái công kích.
Ba người đi trên phố, tiến thẳng về phía Mạn Thanh Viện.
Khấu Trọng đột nhiên thở dài một tiếng.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên nói: "Cả tình hình ác liệt hồi nãy mà ngươi cũng thoát thân không mát một cọng tóc, tại sao lại thở vắn than dài vậy?"
Khấu Trọng đặt tay lên vai Bạt Phong Hàn, thành tâm nói: "Ta nghĩ đến chuyện lão Bạt huynh sắp bỏ đi, trong lòng có chút không nỡ thôi!"
Những đường nét cứng rắn trên gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283072/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.