Đôi mắt long lanh huyền ảo như mộng như mơ, làm mê đắm lòng người như thứ rượu nồng nhất ngon nhất của Loan Loan hoàn toàn không thèm chú ý đến những nam nữ lão thiếu vì sợ hãi mà đang tranh nhau bỏ chạy, chỉ chăm chú vào mình Bạt Phong Hàn đang từ từ lại gần, ngọc dung bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Khấu Trọng đi phía sau Bạt Phong Hàn chừng mười bước, cẩn thận quan sát mỗi một người qua đường đang chạy về phía gã và họ Bạt. Khi Bạt Phong Hàn dùng bộ pháp kỳ dị của y lướt đến dừng cách Loan Loan chừng hai chục bộ, thì trên Thiên Tân Kiều đã sạch bóng người, ngoại trừ đôi nam nữ đang chuẩn bị giao phong, thì chỉ còn lại một mình Khấu Trọng.
Loan Loan khẽ gật đầu, thở dài đầy tiếc nuối: "Bạt huynh vốn có cơ hội để trở thành võ học tôn sư danh trấn thiên hạ, chỉ đáng tiếc là không biết thức thời vụ, vọng tưởng châu chấu đá xe, gặp phải kết cục này, thực là tự mình chuốc lấy, không thể trách ai được".
Bạt Phong Hàn còn chưa đáp lời thì Khấu Trọng đang ngồi trên thành cầu đã phì cười: "Thật là buồn cười chết đi được. Có lần nào mà Loan đại tiểu thư ngươi không giống như sắp ăn tươi nuốt sống chúng ta không? Thật không ngờ ngươi vẫn còn mặt dày như vậy, đây không phải là chuyện cười hay sao?".
Loan Loan khẽ nhướng đôi mày liễu, liếc nhìn Khấu Trọng: "Con người cần nhất chính là biết tự lượng sức mình. Khấu huynh có lẽ không dám tin, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283068/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.