Ba người ngồi trên một dốc núi, dõi mắt quan sát một ngôi tự viện hùng vĩ đặt trên một ngọn núi nhỏ ở phía Nam.
Khấu Trọng thở dài nói: "Bao nhiêu công lao khó nhọc mới bắt được Thượng Quan Long, lại để Chúc yêu phụ một câu cám ơn cũng chẳng có mà cứ thế bắt người đi, càng nghĩ càng thấy tức".
Bạt Phong Hàn lắc đầu nói: "Phàm là việc gì cũng phải xem xét từ nhiều góc độ khác nhau. Đầu tiên là chúng ta vẫn sống vui vẻ khỏe mạnh, kế đó là cuối cùng chúng ta cũng đã chạm trán với nhân vật đỉnh thịnh nhất của đối phương, hiểu được võ công của bọn họ là thế nào. Chỉ cần không chết, thì đó chính là một sự rèn luyện tốt nhất".
Từ Tử Lăng vẫn còn chưa hết khiếp hãi nói: "Chỉ cần vừa rồi chúng ta thiếu một người, hai người kia chắc chắn sẽ mất mạng. Chỗ lợi hại nhất của Thiên Ma Đại Pháp chính là khiến đối phương hoàn toàn không nắm được lộ số võ công, cái gì mà đoán trước biết trước, Dịch Kiếm Đại Pháp đều vô tác dụng, nên chúng ta có lực mà cũng không biết thi triển vào đâu".
Bạt Phong Hàn nói: "Đó là vì trước tiên chúng ta đã bị Thiên Ma Âm làm nhiễu loạn tâm thần, may mà Từ Tử Lăng vẫn có thể nắm được phương hướng mụ ta tấn công, bằng không chúng ta đã nằm đó lâu rồi".
Khấu Trọng kinh hãi nói: "Thiên Ma Âm căn bản không phải võ công, mà là yêu thuật, làm sao mới ứng phó được đây?".
Bạt Phong Hàn vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3283043/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.