Không khí trong Phi Mã Mục Trường trở nên khẩn trương. Những lầu canh trên tường thành bình thường không một bóng người, giờ đây đều phòng vệ sum nghiêm. Từng đội từng đội tráng đinh trong nội bảo được điều ra ngoài sơn thành, tụ tập ở bình nguyên dưới mục trường, chuẩn bị ra thành khai chiến.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trở về phòng, còn chưa ngồi vững thì Lan Cô đã tới phân phó: "Trường chủ nghiêm lệnh người trong nội bảo trừ phi có nhiệm vụ, bằng không không được ra khỏi bản viện, kẻ nào vi phạm sẽ bị trừng trị theo gia pháp, các ngươi đã rõ chưa?".
Khấu Trọng dựa lưng vào cửa, nhìn Lan Cô đứng bên ngoài nói: "Bất luận có đánh trận hay không mọi người đều phải ăn cơm, Lan Cô nói với chúng tôi việc này không phải hơi thừa hay sao?".
Lan Cô không ngờ Khấu Trọng không nể mặt như vậy, nào chịu được cơn tức này, sa sầm mặt lại nói: "Trang viên đã có quản sự, các ngươi phải lưu lại đây, không được ra khỏi cừa dù chỉ một bước, nếu không thì đừng trách ta không khách khí".
Khấu Trọng cười hì hì nói: "Lan Cô bớt giận, vừa rồi trước khi đại quản gia tới báo cáo chuyện tứ đại khấu xuất hiện ở vùng phụ cận, chúng tôi cũng vừa hay đề cập chuyện phòng ở với trường chủ xong". Đoạn gã quay đầu lại nhìn Từ Tử Lăng đang che miệng cười hỏi: "Tiểu Tinh, trí nhớ của ngươi tốt hơn ta, có nhớ lúc ấy trường chủ nói gì không?".
Từ Tử Lăng giờ mới tỏ vẻ nghiêm nghị, trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3282995/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.