Khấu Trọng thúc ngựa đi bên cạnh Từ Tử Lăng, nói: "Nàng ta vẫn chưa tỉnh lại, cứ hôn mê bất tỉnh, không uống giọt nước nào như vậy, chỉ e vài ngày nữa là sẽ ngọc nát hương tan".
Từ Tử Lăng quay đầu lại nhìn chiếc xe lừa được lắp thêm tấm bạt che nắng dành riêng cho hoàng y nữ tử, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: "Trọng thiếu gia ngươi có phát hiện ra rằng nhịp thở và mạch đập của nàng ta lúc nào cũng thủy chung như nhất hay không, theo ta thấy thì đây chính là truyền nhân của Âm Quý Phái sẽ quyết đấu với Sư Phi Huyên trong trận chiến sắp tới".
Khấu Trọng phiền não nói: "Tối qua nếu chúng ta cứ để nàng ta bị lũ ác lang đó cắn xé thì có phải biết được sự thật rồi không, nhưng lại sợ một khắc sai lầm thành thiên cổ hận, hại đi tính mạng người ta chỉ vì chúng ta quá nghi thần nghi quỷ thì thật là không nên".
Bốn bề tuy là nơi hoang sơ dã lạnh, song sương mờ che phủ, rừng xanh núi biếc, cảnh đẹp như thơ như họa, chỉ là cả hai gã đều đang có gánh nặng tinh thần đè nén, không có tâm trạng nào để thưởng thức.
Khấu Trọng nói tiếp: "Giả như nàng ta chính là yêu nữ Âm Quý Phái, vậy thì dứt khoát liên thủ với Khúc Ngạo tìm chúng ta tiết hận là được rồi, đâu cần phải giả thần giả quỷ tốn công như vậy làm gì?".
Từ Tử Lăng nghiêm mặt nói: "Dường như ngươi đang bị vẻ đẹp của nàng ta chinh phục rồi đó, bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3282981/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.