Hai gã vội vội vàng vàng rời khỏi Đơn Dương, chạy một mạch hơn mười dặm đường mới dừng lại dưới chân một ngọn đồi nghỉ ngơi. Đột nhiên sấm nổ đùng đùng, tiếp đó là sét giật ngang trời, mưa lớn đổ xuống như trút nước. Khấu Trọng cởi áo ngoài, để lộ tấm thân trần, ngửa mặt lên trời hét lớn: "Bây giờ phải làm sao đây? Lão thiên gia! Người bảo Khấu Trọng này phải làm sao đây?"
Từ Tử Lăng ngửa miệng, thống khoái uống mấy ngụm nước mưa, đoạn nói: "Đỗ Phục Uy xem trọng ngươi như thế, tại sao Trọng thiếu gia ngươi lại bỏ qua cơ hội ngàn năm này? Chỉ cần ngươi gọi một tiếng cha, quân Giang Hoài sẽ là của ngươi mà?"
Khấu Trọng cười cười nói: "Đây gọi là hàng rẻ chơ tham, hơn nữa sự tình đâu có đơn giản như vậy, ngươi đừng quên quân Giang Hoài còn có một Phụ Công Hựu nữa."
Từ Tử Lăng cười ha hả nói: "Ngươi đừng giấu ta nữa, nhất định còn có nguyên nhân khác nữa?"
Khấu Trọng thở dài: "Muốn dấu ngươi cũng khó thật, thực ra là vì tặc tính của quân Giang Hoài quá sâu nặng, ác tật nan cải, không thể là quân đội tranh đoạt thiên hạ được. Nhưng quan trọng nhất là Khấu Trọng ta không muốn người ta nghĩ rằng ta phải dựa vào lão Đỗ mới thành được đại nghiệp."
Tiếp đó song mục phát lộ hào quang nói: "Trên thế gian này có gì làm xúc động lòng người hơn là bản thân của sinh mệnh chứ? Mà sinh mệnh của một người có ý nghĩa chính là vì những kinh nghiệm và lịch trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3282953/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.