Khấu Trọng áp sát tai vào cánh cửa gỗ, vận công lắng nghe, sau khi khẳng định ngoài hành lang không có người mới đẩy cửa thò đầu ra ngoài quan sát, rồi lách người bước ra.
Từ Tử Lăng đi sát theo phía sau, nếu như nói hai gã không khẩn trương thì chính là đang dối mình dối người.
Nhà bếp ở phía cuối thuyền, phải đi qua một đoạn hành lang dài, đi lên cầu thang rồi đi qua khoang tàu mới tới được đó.
Chỉ có đầu và cuối hành lang là treo hai ngọn đèn nhỏ, ở giữa thì tối âm u.
Giờ này chỉ có những người phải canh gác là đang thức, còn đâu đa phần đều đã chìm vào giấc ngủ.
Hai gã đề khí khinh thân, lướt về phía đuôi thuyền như loài quỷ mị.
Nào ngờ khi đến gần cầu thang lên khoang thuyền, chợt nghe tiếng người vang đến, chẳng những vậy, lại còn là tiếng cười của Vân Ngọc Chân nữa.
Hai gã sợ đến hồn phi phách tán, khoảng cách này khiến hai gã khó mà có cơ hội trở về phòng của mình, trong lúc hoảng hốt, hai gã đành đẩy cửa núp vào căn phòng lớn của Trần Lão Mưu.
Chỉ có ở đây, hai gã mới có thể tạm thời ẩn trốn.
Hai gã đã quen thuộc đường đi nước bước nên dễ dàng tìm được một chiếc tủ lớn trong góc để chui vào, trong lòng thầm mong cho Vân Ngọc Chân không đến tìm mình.
"Cạch!"
Cánh cửa công xưởng của Trần Lão Mưu bị đẩy ra.
Hai gã vừa mừng vừa sợ.
Mừng là vì Vân Ngọc Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/3282910/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.