Hai gã đích thực bị Đỗ Phục Uy ép chạy hơn trăm dặm đường, khi trời sang thì đã đến được Tây An quận.
Quận này cũng là một trong những thành lớn bên dòng Trường Giang, bởi chưa gặp phải chiến hoả phong ba, nên cư dân đông đúc hơn những nơi khác rất nhiều, thêm vào đó là số nạn dân từ khắp nơi đổ về đây lánh nạn, nên không khí nhiệt náo vô cùng.
Đỗ Phục Uy hai tay chắp sau lưng, mặt không lộ chút biểu tình đi phía trước, không biết y cảm thấy ngại ngùng hay vinh dự về bộ mặt như ôn thần khiến người người đều phải tránh xa của mình.
Khấu Trọng đánh mắt cho Từ Tử Lăng, thị ý phải nhẫn nại, đoạn bước lên phía trước hỏi Đỗ Phục Uy:
- Cha! Người không phải về Lịch Dương làm đại vương sao? Nói không chừng có người lợi dụng lúc người vắng mặt sẽ làm phản đấy!
Đỗ Phục Uy cười nhạt nói:
- Hảo hài tử! Tốt nhất con nên nói ít đi một chút, bằng không để người khác nghe thấy, cha của con lại phải sát nhân diệt khẩu mất!
Khấu Trọng le lưỡi ra, giả bộ kinh hãi lùi lại bên cạnh Từ Tử Lăng, nhún vai thấp giọng nói:
- Lý đại ca nói rất đúng, người cha này của chúng ta quả nhiên không phải kẻ có thể đoạt được thiên hạ, hơi động một chút là đòi sát nhân, thật không biết thu phục lòng người chút nào.
Đỗ Phục Uy quay đầu lại trợn mắt nhìn gã một cái, ánh mắt sắc bén lạnh lùng tràn ngập sát cơ khiến Khấu Trọng sợ hãi không dám nói thêm gì nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-song-long-truyen/101040/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.