Cửa sổ bốn phía lương các đều được mở ra. Cung tiễn thủ xung quanh đều đã lên dây cung, nhưng vì Thái Tử ở bên trong, chỉ có thể liên tục đề phòng, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
'đông' một tiếng, bên trong truyền ra tiếng đàn trong trẻo.
Mọi người đồng thời dừng bước, bên trong truyền ra một khúc nhạc thanh nhã, như vạn vật thấy mùa xuân, gió nhẹ thổi, cảnh đẹp đầu xuân rực rỡ, lại nhẹ nhàng thanh thoát. Giống như ngày đông giá rét này qua đi, vạn vật lập tức sẽ nghênh đón mùa xuân. Từ một khúc như vậy, ai cũng có thể nghe ra hy vọng trong lòng người tấu đàn, phảng phất như hắn đã hết tuyệt vọng, thấy hào quang của hy vọng.
"An Cẩn kia...haizzz!" Tạ Tĩnh nhẹ nhàng thở dài.
Cầm nghệ của An Cẩn có thể nói là nhất tuyệt, lúc trước khi còn ở giáo phường, tuổi còn nhỏ đã thập phần xuất sắc.
Nhiễm Nhan không hiểu mấy thứ này, nhưng tâm cũng cảm thấy hắn đàn hay. Một người tuổi không lớn, cầm nghệ cao siêu, có dũng có mưu, võ công cao cường...những thứ này cũng không phải là trời cao ưu tiên cho hắn, mà là khi hắn thân ở nghịch cảnh, không ngừng cổ vũ bản thân, không ngừng kiên trì nỗ lực.
Tranh!
Tiếng đàn đột nhiên im bặt, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng 'rầm'vang lên trong lương các.
Có thể tưởng tượng, đây là người đánh đàn đột ngột đập nát đàn.
Hương hoa hợp hoan thoảng qua từng đợt, trong lương các, Lý Thừa Càn bị trói nằm nghiêng trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-3/3986311/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.