"Tang tiên sinh." Tiêu Tụng buông Nhiễm Nhan xuống, chào hỏi hắn.
Tang Thần mảnh khảnh hơn nhiều so với trước kia, nhưng chiều cao đã không kém Tiêu Tụng bao nhiêu, tóc đen không buộc không búi rối tung ở sau người, khuôn mặt hắn có vẻ càng thêm thanh tuấn, hắn chắp tay nói: "Tại hạ sớm nên đi bái tạ ân Nhiễm phu nhân cứu mạng, chỉ là...chỉ là..."
Chỉ là nhớ tới những lời nói sau khi trúng tên ngày đó, hắn ngượng ngùng đi gặp Nhiễm Nhan.
"Tang tiên sinh kinh tài tuyệt diễm, Đại Đường văn đàn không có tiên sinh chính là một tổn thất lớn, ta đã gặp phải, sao có thể khoanh tay đứng nhìn." Trên mặt Nhiễm Nhan không có biểu tình gì, nàng đã làm vợ người, vì chính bản thân nàng, cũng vì Tang Thần, nàng không muốn cho hắn bất luận không gian tưởng tượng gì, "Tiên sinh không cần nói cảm ơn."
Tang Thần sắc mặt tái đi, hơi mím môi, sau mấy giây, mới lầm bầm: "Ân cứu mạng không dám tương quên."
"Tang tiên sinh là đến thăm lệnh sư?" Tiêu Tụng thấy không khí không đúng, liền dời đề tài.
"Đúng vậy." Lời nói đã nói hết, Tang Thần càng không được tự nhiên. Hắn đã nỗ lực, vì muốn làm mình mạnh mẽ hơn, hắn chủ động cầu đếm quan chức, nhưng mặc dù là ở nơi còn chưa được xem là chân chính quan trường như Quốc Tử Giám, hắn cũng chưa học được miễn cưỡng cười vui, chưa học được ngụy trang chính mình.
Hắn như một ao nước trong, chỉ là bị tranh đấu giữa Thái Tử và Ngụy Vương quậy cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-nu-phap-y-part-2/3977605/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.